Tối Cường Hệ Thống

Chương 933 : Làm Ra Vẻ Muốn Lên Trời!

Ngày đăng: 10:19 30/04/20


Người dịch: Minh Thư

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Tại các đại gia tộc khác.



Trần gia.



- Cái gì, ngươi nói thiếu gia phế vật kia của Lâm gia dùng một chiêu kiếm chém Hoàng gia ra làm hai, còn tiện tay trấn áp Hoàng tổ?



- Đúng, tên thiếu gia của Lâm gia kia không phải phế vật, thực lực hắn quá khủng bố.



- Tại sao lại như vậy...?



Vũ gia!



Ngô gia!



Thời điểm biết chuyện này, từng tên gia chủ của sáu gia tộc lớn nhất còn lại đều cảm thấy lờ mờ, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.



...



Trước cửa Hoàng gia!



Hoàng Thái Long run rẩy đứng một chỗ, hai chân run lên, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.



Hắn không nghĩ tới thiếu gia phế vật của Lâm gia lại cường hãn đến như vậy, ngay cả lão tổ tông cũng không phải đối thủ của đối phương, càng không cần phải nói tới hắn.



- Thần Thiên Vị tầng bảy, thực lực cặn bã như thế mà cũng muốn bức hôn người Lâm gia ta, ai cho ngươi can đảm này vậy?



Vẻ mặt Lâm Phàm hờ hững, nhưng lời nói của hắn lại khiến nội tâm Hoàng Thái Long càng run rẩy.



- Ta... Ta.



Hoàng Thái Long tính ra lớn hơn Lâm Phàm không ít tuổi, nhưng dưới khí thế của Lâm Phàm, đã bị dọa sợ đến nổi không dám lên tiếng.



Khủng bố, thật sự quá khủng bố.



Đồng thời, trong lòng hắn cũng điên cuồng hét lên.



Ngươi trâu bò như thế còn che giấu thực lực làm gì.



Giả làm một phế vật mà còn giả đến nhiều năm như vậy.



Nếu như sớm biết ngươi trâu bò, lão tử cũng không dám chọc giận Lâm gia các ngươi.



- Lâm gia chủ, xin lệnh lang bớt giận a, Hoàng gia ta xin lỗi.



Hoàng gia gia chủ cầu xin tha thứ.



Miệng Lâm Hào Minh bây giờ mở lớn đến nổi có thể nhét vào một quả trúng.



Hắn không nghĩ tới nhi tử trầm mặc ít nói, lại không thích tu luyện này của mình lại bá đạo như vậy, quả thực quá nghịch thiên rồi.



Đặc biệt khi nghe Hoàng Nham cầu xin tha thứ, càng khiến tâm tình Lâm Hào Minh thoải mái.



Sống mấy chục năm trời, chỉ có hôm nay sảng khoái nhất.




- Lão đầu, ba ngày sau đánh với ta một trận, nếu thực lực ngươi có thể khiến ta thoả mãn, ta sẽ gia nhập Thiên Địa Tông.



Lâm Phàm nói.



- Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ.



Đệ tử bên cạnh Thanh Dương Tử nghe hắn nói như thế, nhất thời nổi giận.



- Ha ha, được, ba ngày sau, lão phu tới gặp viên ngọc quý ngươi một lần nữa.



Thanh Dương Tử cười lớn.



Mọi người chung quanh lại lần nữa chấn kinh.



Lâm Hào Minh cũng cuống lên.



- Con của ta ơi, ngươi lmuốn làm gì vậy, đây chính là Thiên Địa Tông đó con!



Lâm Hào Minh nói.



Lâm Phàm cười cợt, chắp hai tay sau lưng, trực tiếp trốn vào hư không.



- Hi vọng, ngươi đừng để ta quá thất vọng.



Phù phù!



Thời khắc này, mọi người suýt chút nữa quỳ xuống.



Lâm Hào Minh cũng suýt chút ngã xuống đất, trong lòng hô to, con trai của ta từ khi nào lại trang bức như vậy, ta cũng không có dạy nó nha.



Đám người Hoàng gia cũng trợn tròn mắt.



Tùy hứng, bá đạo, hung hăng.



Ngược lại, ánh mắt ba tỷ muội Lâm Phàm lại tỏa sáng rực rỡ.



- Đệ đệ thật đẹp trai.



- Ca ca thật bá đạo a.



...



Thanh Dương Tử nhìn về phía xa.



- Tiểu tử này có chút bá đạo.



- Trưởng lão, để chúng ta đi giáo huấn tiểu tử này, đúng là không biết trời cao đất rộng.



Đám đệ tử nổi giận, cảm thấy tiểu tử này thật sự quá càn rỡ.



Có thể được Thiên Địa Tông vừa ý đó là phúc khí tu luyện mấy đời mới có rồi.



- Không cần.



Thanh Dương Tử khoát tay, vẻ mặt hờ hững.