Tối Cường Hệ Thống

Chương 938 : Ngươi Bại

Ngày đăng: 10:19 30/04/20


Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Lúc này, Thanh Dương Tử không khỏi dậm chân.



Tiểu tử này có chút năng lực, nhất là cú đấm vừa nãy, sức mạnh bùng lên không giống bình thường, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, thì đúng như lời tiểu tử kia nói rồi.



Người thường xem trò vui, người trong nghề xem môn đạo.



Đối với người bình thường, bọn họ tự nhiên không biết lợi hại trong đó.



Cú đấm vừa rồi khiến hư không vặn vẹo, cái này đối dân thường, nó giống như hiệu ứng đặc biệt.



Còn đối với một ít tán tu, bọn họ kinh hãi không thôi, nếu cú đấm kia nhằm vào bọn họ, bọn họ căn bản không tiếp được.



Uy lực bộc phát thật sự rất cường hãn.



- Lại đi.



Thần sắc Thanh Dương Tử cứng lại, áo bào vang vọng, từng đạo từng đạo khí tức giống như dải lụa, từ thân thể hắn bạo phát.



Lần giao đấu này, chính là đấu pháp lực, không có bảo bối.



- Tốt, ta cũng muốn nhìn xem Chân tiên cảnh sơ kỳ có năng lực gì.



Lâm Phàm chợt quát, một chân vừa bước lên, thân thể trong nháy mắt biến mất.



Mà khi nhìn lại, nơi này chỉ còn lại hình ảnh.



Tốc độ Lâm Phàm vượt xa tất cả, trong nháy mắt, đã xuất hiện bên cạnh Thanh Dương Tử.



Chỉ bằng tốc độ này, đã khiến mọi người thất kinh, đặc biệt là những đệ tử Thiên Địa Tông, càng trợn mắt kinh ngạc, bọn họ thế mà không nhìn thấy thân ảnh của Lâm Phàm.



- Thật nhanh.



...



Khóe miệng Thanh Dương Tử lộ ra một nụ cười lạnh lùng, Chân tiên cảnh thọ cùng trời đất, tu vi chí thượng, dù cho chỉ là sơ giai, cũng không phải thứ mà Viễn Cổ cảnh có thể đối kháng.



Lâm Phàm không chút do dự, vận hành pháp lực trong cơ thể, pháp lực Cự Long chạy khắp quanh thân, mười ngón tay đè ép hư không, đánh về phía Thanh Dương Tử.



- Có ý tứ.



Thanh Dương Tử cười yếu ớt, áo bào vung lên, ống tay giống như có linh tính, xoay tròn bao vây mười ngón tay của Lâm Phàm lại.




Hai ngón tay tạo thành kiếm một nữa lần nữa xuất hiện trước mặt Thanh Dương Tử.



Sau đó, Lâm Phàm xoay ngón tay điểm trên trán Thanh Dương Tử.



- Ngươi thua.



Âm thanh Lâm Phàm hờ hững, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.



Mà Thanh Dương Tử giờ khắc này đã trợn tròn mắt, không thể tin được.



Hắn biết, nếu như tiểu tử này hơi có ý nghĩ một chút thôi, đầu hắn sẽ bị đạo kiếm ý này cắn nát ngay lập tức.



- Ngươi không phải Chân tiên, sao có khả năng đưa thần thông nhập đạo…



Thanh âm Thanh Dương Tử đột nhiên khàn khàn, như nhìn thấy quỷ.



- Thì làm sao? Chẳng lẽ chưa có ai làm được à?



Lâm Phàm hỏi.



- Không phải không có...



- Vậy bọn họ là cái gì?



Lâm Phàm tiếp tục truy hỏi.



- Tuyệt thế kỳ tài.



Lâm Phàm thu ngón tay lại, trực tiếp nhảy xuống sàn chiến đấu, chắp hai tay sau lưng, đi về phương xa.



- Đã như vậy, còn có gì kinh ngạc, bọn họ là tuyệt thế kỳ tài, chẳng lẽ ta không phải?



- Thực lực của ngươi vậy mà còn có thể lọt vào mắt Thiên Địa Tông, ta chắc chắn sẽ vào được. Ngày mai ta sẽ đi Thiên Địa Tông một chuyến.



Lúc Thanh Dương Tử tỉnh hồn, Lâm Phàm đã sớm rời đi trong sự reo hò của mọi người.



- Cmn! Ta... Ta.



Nội tâm Thanh Dương Tử đột nhiên nhúc nhích, hắn không nghĩ tới chính mình lại thua, mà tiểu tử kia vẫn còn phách lối như vậy.



Những Thiên Địa Tông kia đệ tử khác cũng đang trợn mắt ngoác mồm như trời tròng.



Trưởng lão thế mà thua...