Tối Cường Hệ Thống
Chương 956 : Gây Sự Đi
Ngày đăng: 10:20 30/04/20
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lúc này, dưới khán đài vô cùng náo nhiệt.
- Mẹ kiếp, tên Mã Đằng Vân này to gan vậy, không nghĩ tới hắn dám khiêu chiến Thần tử.
- Ai biết được, hay hắn chỉ muốn mở rộng tầm mắt.
- Linh Võ Tôn sư huynh là cường giả bốn mươi tám trên Chân Tiên Dự Bị Bảng đó.
- Hắc hắc, thập đại Thần tử Thiên Địa Tông chúng ta, có đến chín người chiếm vị trí trên Chân Tiên Dự Bị Bảng rồi.
…
- Ngươi tên gì, không ngờ lại can đảm khiêu chiến ta.
Linh Võ Tôn hạ xuống từ hư không, đứng trên đài thi đấu, khinh bỉ nhìn Mã Đằng Vân.
Mã Đằng Vân cười nhẹ.
- Chờ ngươi chiến thắng ta, ngươi mới có tư cách hỏi tên ta, ngươi trong mắt ta hiện giờ chỉ là một tên đệ tử chuẩn bị đo ván mà thôi.
Khí phách!
Lời này của Mã Đằng Vân khiến đệ tử xung quanh sợ ngây người.
Mà rất nhiều trưởng lão trên đài cũng kinh thán không thôi.
Thiên Địa Tông quả thật là Thiên Địa Tông, đệ tử ở đây một người so với một người càng khí phách hơn, có được đệ tử bực này, lo gì tông môn không lớn mạnh nữa.
- Muốn chết.
Linh Võ Tôn nổi giận, trong nháy mắt ra tay.
Trong mắt Mã Đằng Vân lóe lên vẻ kiên nghị, trước khi tỷ đấu, hắn đã nghĩ xong chiêu số hết rồi.
Thực lực Mã Đằng Vân yếu hơn Linh Võ Tôn rất nhiều, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, kết quả chỉ có một, Mã Đằng Vân bại.
Ầm!
Linh Võ Tôn đánh một chưởng lên người Mã Đằng Vân, nhưng Mã Đằng Vân này lại không trốn tránh, trực tiếp trở tay đánh một chưởng vào người Linh Võ Tôn.
Lấy cứng đối cứng.
Mã Đằng Vân lúc này như diều đứt dây, bay về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Linh Võ Tôn không nghĩ tới đối thủ lại dám lấy cứng đối cứng với mình, bị đối phương đánh trúng một chưởng, nhưng cũng không có bao nhiêu thương tổn.
Ngay khi Linh Võ Tôn cho rằng như vậy kết thúc, nhưng hắn lại phát hiện, cái tên Mã Đằng Vân kia vẫn đứng lên được, cả người giống như không có chuyện gì.
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, nhất thời cười lên.
Trâu bò.
Cái tên này thật sự dựa vào đan dược mua hôm bữa để liều với Linh Võ Tôn.
Mà điều Lâm Phàm càng thêm kinh ngạc chính là Mã Đằng Vân này bắt đầu chơi tự bạo.
Cái trò tự bạo dựa vào Đạo khí.
Đối với cường giả Viễn Cổ cảnh, Đạo khí tự bạo không tạo bất kỳ tổn thương gì, nhưng trong khoảng cách gần mà tự bạo, không thể đùa được đâu, sẽ nổ chết người đó.
- Lâm sư huynh, ngươi phải chứng minh mình đi.
Lý Thanh lôi kéo Lâm Phàm, hai con mắt đỏ ngầu nói.
- Ta?
Lâm Phàm sững sờ, không hiểu tình huống thế nào, cái này có quan hệ gì với hắn?
- Lâm sư huynh, ngươi chính là kỳ tài mà Thanh Dương Tử trưởng lão mang về tông môn, trưởng lão muốn đề cử vị trí Thần tử cho ngươi, nhưng lại bị thiên địa Linh Hỏa mà Hỏa trưởng lão mang về chiếm đi, trưởng lão sợ ngươi không thích, cho nên lấy điểm cống hiến của bản thân dùng để độ tiên kiếp đổi lấy võ đạo thần thông và đan dược dành cho Thần tử đưa cho ngươi đó.
Lâm Phàm nghe thấy thế, nhất thời kinh sợ, hắn không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này.
Sau đó hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh Thanh Dương Tử.
- Ăn đan dược này đi, chuyện còn lại, ta sẽ chứng minh cho ngươi.
Thời khắc này, Lâm Phàm từ từ đi lên đài.
- Tông chủ, đệ tử Lâm Phàm, chính là đệ tử mà Thanh Dương Tử trưởng lão mang về.
- Thanh Dương Tử trưởng lão bị kẻ gian vu hại, đệ tử không phục, nghe nói đệ nhất Thần tử tông môn là Đạo Vấn Thiên, ta rất không phục, cho nên, muốn khiêu chiến một lần.
Khi Lâm Phàm nói ra mấy lời này, tất cả mọi người đều chết trân tại chỗ.
Thanh Dương Tử càng sững sờ, hắn chưa nghĩ đến việc Lâm Phàm lại khiêu chiến Đạo Vấn Thiên.
- Được.
Tông chủ mở miệng nói, từ đầu tới cuối, giống như chỉ có thể nói những từ đơn giản.
Một ít trưởng lão ngồi gần Tông chủ cảm thấy không đúng, tình huống như thế, lấy tính cách của tông chủ hắn, nhất định sẽ ngăn cản, nhưng hôm nay tông chủ bị sao vậy?
Sau khi cẩn thận quan sát, bọn họ không biết nói gì hơn.
Cái ngày quan trọng như vậy mà cái tên tông chủ lại phái con rối thế thân không có cảm tình, chỉ biết dùng những từ đúng, ồ, được, có thể, không sai chủ trì.
Chẳng lẽ hắn không biết, hiện giờ đang phát sinh chuyện lớn hay sao?
Sợ rằng, tâm Thanh Dương Tử hiện tại đã lạnh đi mấy phần rồi.
Thời khắc này, Lâm Phàm đưa tay ra, lạnh nhạt nhìn Đạo Vấn Thiên.
- Một chiêu mà ngươi còn có thể đứng đây, coi như ta thua.
Ầm!
Nổ tung.
Tất cả mọi người bùng nổ, con mẹ nó chứ, trâu vừa thôi.
Một vài trưởng lão kinh hãi không thôi, không thể tưởng tượng nổi, quên đi, nếu mọi chuyện đã phát sinh đến mức này, bọn họ sẽ không tham dự vào vũng nước đục này, chờ tông chủ trở về tự mình giải quyết.
- Ha ha…
Đạo Vấn Thiên cười to, sắc mặt sững sờ, lộ vẻ khinh thường.
- Chỉ bằng ngươi?
Một vài Thần tử đang ngồi cũng cười lớn, nhìn Lâm Phàm, tựa như nhìn một kẻ ngu.
Đám người Tô Hồng Trần kinh ngạc không thôi.