Tối Cường Hệ Thống

Chương 988 : Chúng Ta Sẽ Chết?

Ngày đăng: 10:20 30/04/20


Người dịch: Sunshine

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Ngoài thành.



Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm nhìn một màn trước mắt, tâm thần ngưng lại.



- Không đúng.



Đại quân của phe địch tản ra một loại khí tức quái dị, khí tức này không nên xuất hiện trên người phàm nhân mới đúng, thậm chí trong hư không, khí tức đó từ trên người những binh sĩ này ngưng tụ thành một vị Ma Thần.



Phong Diễm Vân nhìn một màn trước mắt, trong lòng ngưng lại, sau đó hai người.



- Sao khí tức binh lính Việt quốc cường hãn như vậy!



- Cẩn thận, chuyện này có vấn đề.



Thu Trảm Ngư cảnh giác lên tiếng.



Trong trung tâm đội quân này, hắn cảm nhận được hai cỗ hơi thở mạnh mẽ, hơn nữa lại rất quen thuộc, có vẻ đã từng giao thủ, và cuối cùng dựa vào Thiên La Địa Võng đẩy lui đối phương.



- Ha ha....



Thời khắc này, bên Việt quốc truyền đến một tiếng gào thét điên cuồng.



Hai bóng người trôi nổi trong hư không, ngưng thần nhìn đám người Thu Trảm Ngư.



- Thu Trảm Ngư, Nấm Kim Châm, hai người các ngươi ra đây chịu chết cho ta.



Âm thanh cuồng bạo phát ra, sức mạnh mênh mông chấn động, rung chuyển thiên địa.



Lực lượng sóng âm nhấc lên dư uy bay thẳng đến trấn áp binh sĩ Phong Lâm Thành.



Thu Trảm Ngư bước lên trước một bước, tung ra một chưởng đánh tan đạo dư uy này.



- Không nghĩ tới là hai người các ngươi.



- Đương nhiên, trận chiến lần trước đã qua mấy tháng, hôm nay huynh đệ ta tới thử thực lực hai người các ngươi một chút.



La Lập cười lớn.



Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm bước lên trước, hoành lập giữa trời, sau đó nhẹ giọng trao đổi.



- Cẩn thận một chút, hai người này không phải đối thủ chúng ta, lần này dám to gan đến, nhất định đã có chuẩn bị.



- Hừ, Việt quốc các ngươi xâm lấn Phong Lâm Thành, chỉ cần có hai huynh đệ ta ở đây, các ngươi sẽ không thành công.



Nấm Kim Châm quát.



- Thế à.



La Lập cười yếu ớt, sau đó đưa ánh mắt nhìn phía Phong Diễm Vân ở phương xa.



- Quốc quân Phong Lâm Thành quả thật không tệ, dẫn được về thành hai cường giả, cũng khá đấy, ha ha.



Tiếng cười âm hiểm nối liền không dứt, sau đó hắn vung tay áo.



- Lên.




Nhưng nhìn quần áo trên người rất thanh khiết, có vẻ như mới được thay, xem ra có người chăm sóc mình.



- Thôi quên đi, trước hết mặc kệ những thứ này, phải nhanh chân đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Lâm Phàm trực tiếp trốn vào trong hư không, hướng về nơi có động tĩnh ở phía trước chạy tới.



Nếu như để Lâm Phàm biết, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hãm hại mình đến tận ba năm, tuyệt đối sẽ mắng hắn tới chết thêm lần nữa a.



Trên chiến trường.



Ầm!



Ầm!



Hai bóng người Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm như đạn pháo, hãm sâu lên mặt đất.



- Ha ha, không có tuyệt phẩm Tiên khí, các ngươi chỉ là giun dế.



Hai huynh đệ La Lập cuồng tiếu, sau đó há mồm hấp thu toàn bộ ngũ khí đã hình thành xung quanh vào bụng.



Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm chật vật đứng lên, phun ra ngụm máu tươi, đồng thời nhìn về phía hư không.



Tuyệt phẩm Tiên khí đã bị Minh Sát Lão tổ kiềm chế, không còn nghe chỉ huy của bọn hắn nữa.



Phong Diễm Vân nhìn một màn trước mặt, trong mắt lộ ra tia tuyệt vọng, xong đời rồi, tất cả đều xong đời.



Mà ngay lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền đến từ hư không.



- Hai gia hỏa này, sao lại chôn lão tử dưới đất?



Thu Trảm Ngư nghe âm thanh này, sắc mặt vốn đang tái nhợt đột nhiên mừng như điên, hét lớn.



- Đại ca, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, nhanh đến cứu mạng, bọn ta sắp bị người ta đánh chết rồi.



- Ai mà to gan như thế, ngay cả tiểu đệ của ta cũng dám đánh.



Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời nổi giận, đây không phải đánh vào mặt lão tử sao?



Mà Phong Diễm Vân đang tuyệt vọng, nhưng khi nhìn về phía người vừa xuất hiện trên hư không, trên mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc.



- Giun dế từ đâu tới....



La Lập ngẩng đầu, giận dữ hét, nhưng lời còn chưa nói hết đã thấy một bàn tay to lớn từ hư không đập vào mặt.



- Muốn chết.



Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng.



Ầm!



Nổ tung.



La Lập trong nháy mắt hóa thành một vũng máu, trực tiếp bị bóp nát, không nói được lời nào nữa.



Từ đầu tới cuối, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.



Mà lúc này, Phong Diễm Vân vẫn đang trợn tròn mắt.