Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng (Dịch)
Chương 50 : Tất cả đều hoài nghi nhân sinh
Ngày đăng: 12:26 08/08/20
Thiên Khánh thành, hoàng cung.
“Võ Thánh, ngươi thấy thế nào?” Tây Môn Phá Thiên thu hồi linh bồ câu, chau mày hỏi.
Tin tức của lão quỷ truyền về làm cho hắn khiếp sợ bởi vì hơn năm mươi tên sát thủ đều chết, không một tên sống sót.
Hắn cảm thấy chuyện này thật khó tin, đứa con trai của mình khi nào có nhiều thủ đoạn như vậy, quỷ dị như vậy, trong đầu hắn tràn đầy nghi hoặc.
“Bệ hạ, lão quỷ nói láo, hắn mặc dù không có nói ra nhưng thần nghe ra trong lời nói của hắn rằng: hắn đã ra tay rồi!” Võ Thánh cung kính nói.
“Trẫm không nói hắn lén lút ra tay, trong tình huống đó hắn mà không ra tay thì trẫm mới thấy lạ. Ý của ta là, ngươi không thấy thủ đoạn của Đại lang quá quỷ dị sao? Nào là ám khí quỷ dị, nào là hồ ly tinh, nào là bí pháp tăng hai đại cảnh giới, nào là vô số phù lục...Khi nào ở Thiên Kình đại lục, phù lục lại rớt giá như vậy?”
Tây Môn Phá Thiên dám bảo đảm, lật khắp quốc khố của hoàng cung cũng không hơn mười tấm phù lục. Bởi vì, phù lục là thứ quá quý giá.
“Cái này...chắc do thần tiên cho a!”
Võ Thánh cũng không biết trả lời ra sao, chỉ có thể đẩy cho thần tiên do Tây Môn Hạo nói ra.
“Thần tiên? Đúng nha! Cũng chỉ có thể giải thích như vậy!”
Tây Môn Phá Thiên chậm rãi ngồi xuống ghế, cũng không quá vui mừng mà lại có chút lo lắng. Con trai cả của chính mình, trong khoảng thời gian này làm vài sự tình khiến cho hắn hoài nghi cuộc sống này.
Võ Thánh thì cúi đầu, không có nói gì. Nhưng trong lòng hắn đã triệt để nghiêng về phía Đại hoàng tử, ủng hộ Đại hoàng tử làm hoàng đế.
Người khác không biết, chứ hắn ngày ngày đều thu thập tin tức của Tây Môn Hạo, đương nhiên biết rằng Tây Môn Hạo đã quật khởi, không ai cản nổi.
“Võ Thánh, khởi giá, đi Khâm Thiên giám. Còn nữa, nói cho Phan Thế Mỹ, nếu như hắn còn qua lại với dong binh đoàn, trẫm diệt cửu tộc của hắn!”
Tây Môn Phá Thiên đứng lên lần nữa, một cỗ sát khí từ người hắn bắn ra bên ngoài.
Một tên đại thần dám thuê người giết chết con của hắn, còn là một đứa có tiềm năng phát triển, khiến cho hắn cực kì giận dữ.
Võ Thánh hoảng sợ, bệ hạ đây là có ý định giết Phan Thế Mỹ.
Đồng thời cũng thất kinh, bệ hạ không có cách nào mới đi hỏi Khâm Thiên giám để điều tra rõ chuyện này.
“Vâng! Nô tài liền đi thu xếp”.
. . .
Trong Thái Tử điện.
“Chết! Chết hết! Ảnh vệ của ta đều chết hết!”
Tây Môn Nghiễm ngồi bệt trên ghế, sắc mặt tái nhợt, hai tay run nhè nhẹ. Thực lực của Tây Môn Hạo làm cho hắn cực kỳ sợ hãi.
Hắn không có ở hiện trường, nhưng, cùng với sát thủ của Phan Thế Mỹ cũng gần năm mươi người. Phân nửa trong đó là Ngưng Khí kỳ, còn có mấy tên Đoán Thần kỳ mà bị đám người Tây Môn Hạo giết chết toàn bộ.
Lông mày của Hồ Bàn Nhược cũng nhíu chặt, thực lực của Tây Môn Hạo biểu hiện ra làm thay đổi nhận thức của nàng.
“Bàn Nhược, làm sao đây? Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Tây Môn Nghiễm vọt tới trước mặt Hồ Bàn Nhược, định nắm lấy tay nàng nhưng bị nàng tránh khỏi.
“Điện hạ, cứ bình tĩnh!”
“Ta làm sao có thể bình tĩnh? Ảnh vệ của ta chết hết! Sát thủ của Phan Thế Mỹ cũng chết hết!” Tây Môn Nghiễm giận dữ hét lên.
“Điện hạ, bình tĩnh!”
Hồ Bàn Nhược nhấn mạnh, đối với tên Thái Tử này thất vọng cực kì.
“Thái tử điện hạ, ngài gấp cũng không làm được gì! Nói thật, những tên Ảnh vệ của ngài chẳng ra làm sao cả! Nếu không bệ hạ cũng chẳng bỏ mặc để ngài nuôi sát thủ”.
“Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ? Ta chỉ có vốn liếng như thế, bây giờ mất hết rồi!”
Tây Môn Nghiễm hết sức tức giận, nhìn Hồ Bàn Nhược.
Vẻ mặt Hồ Bàn Nhược nghiêm chỉnh lại, trầm giọng nói:
“Điện hạ, người thật sự nghĩ chỉ cần có chút sát thủ liền có thể lấy được thiên hạ sao? Muốn có thiên hạ cần quan văn ủng hộ, quan võ chinh chiến! Mà không phải vài tên sát thủ có thể làm được! Ngài đừng quên, văn võ bá quan trong triều phần lớn đều ủng hộ ngài”.
“Vậy thì có làm được cái gì? Bọn họ có thể giết Tây Môn Hạo sao?” Tây Môn Nghiễm nói.
“...”. Hồ Bàn Nhược im lặng, bắt đầu cảm thấy đau đầu.
“Điện hạ, sao ngươi chỉ muốn ám sát hắn vậy? Không thể cùng hắn chân chính giao phong à! Tối không được, liền dùng sáng! Còn có, Hoàng Hậu nương nương từng nói, nếu ám sát không được thì cứ để hắn đến Đông Lẫm thành, nơi đó là thiên hạ của dong binh nha!”
“Đúng nha! Ta có rất nhiều tiền! Ta thuê dong binh giết hắn!”
Ánh mắt Tây Môn Nghiễm sáng ngời, phảng phất thấy được cảnh Tây Môn Hạo bị vô số vong binh vây giết.
Hồ Bàn Nhược lần nữa nhíu mày, tên Thái Tử này chỉ biết dùng thủ đoạn như vậy, nàng thật sự thất vọng về hắn.
“Điện hạ, thuê dong binh cũng được nhưng cần rất nhiều linh thạch! Còn có, ngài nên đi thăm hỏi những quan viên trong triều, dù sao đó cũng là thế lực căn bản của ngài. Nhất là quân đội, ngài nên chuẩn bị từ sớm. Nếu ta đoán không lầm, Đại hoàng tử khi đến Đông Lẫm thành sẽ không bỏ qua những nơi có quân đội tinh nhuệ. Điện hạ đừng quên rằng, bên cạnh hắn có người của Thiên Cơ môn. Hiện tại mỗi nột bước đi, ngài cần lấy đại cục làm trọng, phải nhìn xa trông rộng”.
Nàng chỉ nể mặt Hoàng Hậu, chứ đi theo một người không có đầu óc như vậy, sớm muộn sẽ bị liên lụy mà chết a.
Đương nhiên, không phải Tây Môn Nghiễm quá yếu mà là Tây Môn Hạo sau khi được “phục sinh” quá mạnh, gặp quá nhiều vận may.
Tây Môn Nghiễm từ từ bình tĩnh lại, hắn luôn xem sự sống sót của Tây Môn Hạo là uy hiếp, bởi vì đối phương là Đại hoàng tử. Nhưng mình là Thái Tử nha! Ứng cử hoàng đế! Chỉ cần nắm chắc toàn cục, mình liền danh chính ngôn thuận lên làm hoàng đế.
“Bàn Nhược cô nương, cảm ơn đã chỉ dạy!”
“Thái Tử điện hạ quá lời rồi!!”
. . .
Thiên Khánh thành, phủ tể tướng.
Đã trên năm mươi tuổi, Phan Thế Mỹ lại chịu cảnh mất con gái và tộc nhân khiến hắn cảm thấy mình như đã già đi rất nhiều.
Lúc này, Phan Thế Mỹ đầu tóc bạc trắng ngồi ở bên hồ nhân tạo trong nhà, tay cầm chén rượu, nhìn lũ cá trong hồ mà ngẩn người.
Một nha hoàn xinh đẹp đứng bên cạnh phục vụ, cảm giác trong thời gian này lão gia nhà mình không vui, nên cẩn thận từng li từng tí.
Bỗng nhiên, từ con đường lát đá xanh không xa, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa xuất hiện.
Thiếu nữ tuổi không quá mười sáu, đầu đeo trân châu, búi tóc cài bảo trâm, mỗi bước đi mang theo một làn gió thơm.
Thiếu nữ này mặc áo lưới, phác họa dáng người thướt tha mềm mại, đằng sau đi theo hai tiểu nha hoàn.
“Nhị tiểu thư”.
Nha hoàn sau lưng Phan Thế Mỹ thấy thiếu nữ này tới liền hành lễ.
Người này chính là tiểu nữ nhi của Phan Thế Mỹ, em gái cùng cha khác mẹ với Phan Ngân Liên: Phan Vân Liên.
Lại nói, Phan Thế Mỹ một vợ một thiếp, không sinh được một đứa con trai, chỉ sinh hai đứa con gái, mệnh danh hai đóa hoa sen của Thiên Khánh.
Đáng tiếc, đại nữ nhi không phải là người an phận, gả cho Đại hoàng tử, trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu chính trị.
Hiện tại bên người Phan Thế Mỹ chỉ còn lại tiểu nữ nhi, không khỏi có chút cô đơn.
“Cha, thời tiết lạnh, trở về đi!”
Thanh âm của Phan Vân Liên hết sức êm tai, ngữ khí hết sức ôn nhu, khí chất cũng rất nhu thuận, tương phản rõ rệt với Phan Ngân Liên.
“Võ Thánh, ngươi thấy thế nào?” Tây Môn Phá Thiên thu hồi linh bồ câu, chau mày hỏi.
Tin tức của lão quỷ truyền về làm cho hắn khiếp sợ bởi vì hơn năm mươi tên sát thủ đều chết, không một tên sống sót.
Hắn cảm thấy chuyện này thật khó tin, đứa con trai của mình khi nào có nhiều thủ đoạn như vậy, quỷ dị như vậy, trong đầu hắn tràn đầy nghi hoặc.
“Bệ hạ, lão quỷ nói láo, hắn mặc dù không có nói ra nhưng thần nghe ra trong lời nói của hắn rằng: hắn đã ra tay rồi!” Võ Thánh cung kính nói.
“Trẫm không nói hắn lén lút ra tay, trong tình huống đó hắn mà không ra tay thì trẫm mới thấy lạ. Ý của ta là, ngươi không thấy thủ đoạn của Đại lang quá quỷ dị sao? Nào là ám khí quỷ dị, nào là hồ ly tinh, nào là bí pháp tăng hai đại cảnh giới, nào là vô số phù lục...Khi nào ở Thiên Kình đại lục, phù lục lại rớt giá như vậy?”
Tây Môn Phá Thiên dám bảo đảm, lật khắp quốc khố của hoàng cung cũng không hơn mười tấm phù lục. Bởi vì, phù lục là thứ quá quý giá.
“Cái này...chắc do thần tiên cho a!”
Võ Thánh cũng không biết trả lời ra sao, chỉ có thể đẩy cho thần tiên do Tây Môn Hạo nói ra.
“Thần tiên? Đúng nha! Cũng chỉ có thể giải thích như vậy!”
Tây Môn Phá Thiên chậm rãi ngồi xuống ghế, cũng không quá vui mừng mà lại có chút lo lắng. Con trai cả của chính mình, trong khoảng thời gian này làm vài sự tình khiến cho hắn hoài nghi cuộc sống này.
Võ Thánh thì cúi đầu, không có nói gì. Nhưng trong lòng hắn đã triệt để nghiêng về phía Đại hoàng tử, ủng hộ Đại hoàng tử làm hoàng đế.
Người khác không biết, chứ hắn ngày ngày đều thu thập tin tức của Tây Môn Hạo, đương nhiên biết rằng Tây Môn Hạo đã quật khởi, không ai cản nổi.
“Võ Thánh, khởi giá, đi Khâm Thiên giám. Còn nữa, nói cho Phan Thế Mỹ, nếu như hắn còn qua lại với dong binh đoàn, trẫm diệt cửu tộc của hắn!”
Tây Môn Phá Thiên đứng lên lần nữa, một cỗ sát khí từ người hắn bắn ra bên ngoài.
Một tên đại thần dám thuê người giết chết con của hắn, còn là một đứa có tiềm năng phát triển, khiến cho hắn cực kì giận dữ.
Võ Thánh hoảng sợ, bệ hạ đây là có ý định giết Phan Thế Mỹ.
Đồng thời cũng thất kinh, bệ hạ không có cách nào mới đi hỏi Khâm Thiên giám để điều tra rõ chuyện này.
“Vâng! Nô tài liền đi thu xếp”.
. . .
Trong Thái Tử điện.
“Chết! Chết hết! Ảnh vệ của ta đều chết hết!”
Tây Môn Nghiễm ngồi bệt trên ghế, sắc mặt tái nhợt, hai tay run nhè nhẹ. Thực lực của Tây Môn Hạo làm cho hắn cực kỳ sợ hãi.
Hắn không có ở hiện trường, nhưng, cùng với sát thủ của Phan Thế Mỹ cũng gần năm mươi người. Phân nửa trong đó là Ngưng Khí kỳ, còn có mấy tên Đoán Thần kỳ mà bị đám người Tây Môn Hạo giết chết toàn bộ.
Lông mày của Hồ Bàn Nhược cũng nhíu chặt, thực lực của Tây Môn Hạo biểu hiện ra làm thay đổi nhận thức của nàng.
“Bàn Nhược, làm sao đây? Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Tây Môn Nghiễm vọt tới trước mặt Hồ Bàn Nhược, định nắm lấy tay nàng nhưng bị nàng tránh khỏi.
“Điện hạ, cứ bình tĩnh!”
“Ta làm sao có thể bình tĩnh? Ảnh vệ của ta chết hết! Sát thủ của Phan Thế Mỹ cũng chết hết!” Tây Môn Nghiễm giận dữ hét lên.
“Điện hạ, bình tĩnh!”
Hồ Bàn Nhược nhấn mạnh, đối với tên Thái Tử này thất vọng cực kì.
“Thái tử điện hạ, ngài gấp cũng không làm được gì! Nói thật, những tên Ảnh vệ của ngài chẳng ra làm sao cả! Nếu không bệ hạ cũng chẳng bỏ mặc để ngài nuôi sát thủ”.
“Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ? Ta chỉ có vốn liếng như thế, bây giờ mất hết rồi!”
Tây Môn Nghiễm hết sức tức giận, nhìn Hồ Bàn Nhược.
Vẻ mặt Hồ Bàn Nhược nghiêm chỉnh lại, trầm giọng nói:
“Điện hạ, người thật sự nghĩ chỉ cần có chút sát thủ liền có thể lấy được thiên hạ sao? Muốn có thiên hạ cần quan văn ủng hộ, quan võ chinh chiến! Mà không phải vài tên sát thủ có thể làm được! Ngài đừng quên, văn võ bá quan trong triều phần lớn đều ủng hộ ngài”.
“Vậy thì có làm được cái gì? Bọn họ có thể giết Tây Môn Hạo sao?” Tây Môn Nghiễm nói.
“...”. Hồ Bàn Nhược im lặng, bắt đầu cảm thấy đau đầu.
“Điện hạ, sao ngươi chỉ muốn ám sát hắn vậy? Không thể cùng hắn chân chính giao phong à! Tối không được, liền dùng sáng! Còn có, Hoàng Hậu nương nương từng nói, nếu ám sát không được thì cứ để hắn đến Đông Lẫm thành, nơi đó là thiên hạ của dong binh nha!”
“Đúng nha! Ta có rất nhiều tiền! Ta thuê dong binh giết hắn!”
Ánh mắt Tây Môn Nghiễm sáng ngời, phảng phất thấy được cảnh Tây Môn Hạo bị vô số vong binh vây giết.
Hồ Bàn Nhược lần nữa nhíu mày, tên Thái Tử này chỉ biết dùng thủ đoạn như vậy, nàng thật sự thất vọng về hắn.
“Điện hạ, thuê dong binh cũng được nhưng cần rất nhiều linh thạch! Còn có, ngài nên đi thăm hỏi những quan viên trong triều, dù sao đó cũng là thế lực căn bản của ngài. Nhất là quân đội, ngài nên chuẩn bị từ sớm. Nếu ta đoán không lầm, Đại hoàng tử khi đến Đông Lẫm thành sẽ không bỏ qua những nơi có quân đội tinh nhuệ. Điện hạ đừng quên rằng, bên cạnh hắn có người của Thiên Cơ môn. Hiện tại mỗi nột bước đi, ngài cần lấy đại cục làm trọng, phải nhìn xa trông rộng”.
Nàng chỉ nể mặt Hoàng Hậu, chứ đi theo một người không có đầu óc như vậy, sớm muộn sẽ bị liên lụy mà chết a.
Đương nhiên, không phải Tây Môn Nghiễm quá yếu mà là Tây Môn Hạo sau khi được “phục sinh” quá mạnh, gặp quá nhiều vận may.
Tây Môn Nghiễm từ từ bình tĩnh lại, hắn luôn xem sự sống sót của Tây Môn Hạo là uy hiếp, bởi vì đối phương là Đại hoàng tử. Nhưng mình là Thái Tử nha! Ứng cử hoàng đế! Chỉ cần nắm chắc toàn cục, mình liền danh chính ngôn thuận lên làm hoàng đế.
“Bàn Nhược cô nương, cảm ơn đã chỉ dạy!”
“Thái Tử điện hạ quá lời rồi!!”
. . .
Thiên Khánh thành, phủ tể tướng.
Đã trên năm mươi tuổi, Phan Thế Mỹ lại chịu cảnh mất con gái và tộc nhân khiến hắn cảm thấy mình như đã già đi rất nhiều.
Lúc này, Phan Thế Mỹ đầu tóc bạc trắng ngồi ở bên hồ nhân tạo trong nhà, tay cầm chén rượu, nhìn lũ cá trong hồ mà ngẩn người.
Một nha hoàn xinh đẹp đứng bên cạnh phục vụ, cảm giác trong thời gian này lão gia nhà mình không vui, nên cẩn thận từng li từng tí.
Bỗng nhiên, từ con đường lát đá xanh không xa, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa xuất hiện.
Thiếu nữ tuổi không quá mười sáu, đầu đeo trân châu, búi tóc cài bảo trâm, mỗi bước đi mang theo một làn gió thơm.
Thiếu nữ này mặc áo lưới, phác họa dáng người thướt tha mềm mại, đằng sau đi theo hai tiểu nha hoàn.
“Nhị tiểu thư”.
Nha hoàn sau lưng Phan Thế Mỹ thấy thiếu nữ này tới liền hành lễ.
Người này chính là tiểu nữ nhi của Phan Thế Mỹ, em gái cùng cha khác mẹ với Phan Ngân Liên: Phan Vân Liên.
Lại nói, Phan Thế Mỹ một vợ một thiếp, không sinh được một đứa con trai, chỉ sinh hai đứa con gái, mệnh danh hai đóa hoa sen của Thiên Khánh.
Đáng tiếc, đại nữ nhi không phải là người an phận, gả cho Đại hoàng tử, trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu chính trị.
Hiện tại bên người Phan Thế Mỹ chỉ còn lại tiểu nữ nhi, không khỏi có chút cô đơn.
“Cha, thời tiết lạnh, trở về đi!”
Thanh âm của Phan Vân Liên hết sức êm tai, ngữ khí hết sức ôn nhu, khí chất cũng rất nhu thuận, tương phản rõ rệt với Phan Ngân Liên.