Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Chương 3102 : Xem thử thế nào đã
Ngày đăng: 16:43 18/04/20
Chuyện Lưu Xuyên định dùng tài khoản chính của mình đi gặp cao thủ thần bí cũng không có giấu mấy đội hữu bên cạnh mình. Bởi vì Ngô Trạch Văn không có acc ở server cũ, mà Ngũ Độc của cậu chỉ mới cấp 43 cũng không vào được Võ Lâm Đại Hội, nên cậu quyết định trực tiếp chạy xuống phòng 301 đứng xem, Lý Tưởng làm bạn cùng phòng vừa nghe tin liền xáp đến đứng sau lưng Lưu Xuyên quan sát.
Chỉ có mỗi Cá là cảm thấy buồn bực vô cùng, đội trưởng với đạo trưởng nói với nhau gì đó cậu nghe chả hiểu gì cả, nhịn không được liền hỏi "Hai người nói cái gì mà chiến đội á? Cái gì mà liên minh qua đường?"
Lưu Xuyên nói "À Cá, tụi này có chuyện phải đi trước, hôm nào kể lại cậu nghe sau ha."
Cả bốn đội hữu lần lượt rời mạng.
Còn một mình Cá cô đơn chạy đến ngư mễ chi hương treo máy câu cá, cảm giác bị bạn bè cho ra rìa này thực sự khiến người ta thương tâm mà...
Nhưng càng thương tâm hơn là, tranh thủ treo máy chạy đi tắm một cái, tắm xong quay về phát hiện nhân vật trên màn hình biểu hiện một màu xám ngắt—— Chết?
Câu cá mà cũng chết được? Hổng lẽ trong hồ cũng có boss ẩn?
Cá ngồi xuống ghế mở ra hệ thống ghi lại nhật ký chiến đấu, phát hiện có một dòng tin tức màu đỏ cảnh báo "Ngài đã bị [ Anh hùng thiên hạ sau lưng ta ] giết chết."
Nghi hoặc nhìn dòng chữ đỏ trong chốc lát, Cá mới gửi tin nhắn riêng cho người nọ "Ủa sao tự dưng giết tui vậy?"
Hệ thống thông báo: Tài khoản đã rời mạng.
Cá cứ ngỡ là người nào đó nhàm chán ngứa tay mới giết mình, nên cũng không để ý, tiếp tục treo acc ngồi bên hồ câu cá.
Lúc này Lưu Xuyên đã đăng nhập vào tài khoản cũ Hải Nạp Bách Xuyên, đồng thời tạo một phòng đấu lôi đài ở server liên đấu, sau đó nhắn tin cho đạo trưởng "Cạnh kỹ trường phòng 7952, mật mã 8899, anh với bạn mình tới đây đi."
Đạo trưởng trả lời "Ok, tôi đang khuyên cậu ta."
***
Khu 5 Điện Tín, trên đỉnh Luận Kiếm Phong núi Võ Đang.
Từ Sách cùng Giang Thiếu Khuynh mặt đối mặt đứng trên đỉnh núi cao chất ngất, bốn bề tuyết phủ mù mịt, loan đao trong tay Minh Giáo thi thoảng lấp lánh hàn quang, tựa hồ như muốn hun đúc cho chủ nhân nó hàn ý càng thêm nồng đậm.
Giang Thiếu Khuynh thấy đối phương không trả lời, liền kiên trì nói tiếp "Đội trưởng của bên tôi mở một phòng lôi đài ở cạnh kỹ trường, anh ấy mời cậu qua gặp một lát, cậu có đi không?"
Từ Sách giận dữ nói "Không đi! Chiến đội mới cái gì nữa, cậu lại bị người khác lừa nữa sao!?"
Từ Sách bạo tốc độ tay đánh một đống chữ chỉ trong vài giây đồng hồ "Lúc trước chiến đội Càn Khôn kia dù là hạng ba rác rưởi nhưng ít nhất nó cũng là chiến đội đàng hoàng, lần này cậu lại chui đầu vào chiến đội gì đây? Chiến đội mới? Bắt đầu lại từ giải tranh bá toàn quốc? Cậu lại giỡn nữa hay sao?"
"Giải toàn quốc là theo chế độ đấu loại cậu biết không? Chỉ cần thua một ván sẽ lập tức bị đào thải, cậu lãng phí một năm cuối cùng bị đào thảo thì tính sao đây?"
"Hơn nữa cái loại chiến đội mới chân ướt chân ráo bước vào giới chuyên nghiệp chắc chắn sẽ bị đám cường đội hành như chó!"
Lưu Xuyên cười tủm tỉm trả lời "Hoá ra đạo trưởng tên Thiếu Khuynh?"
Giang Thiếu Khuynh bị câu "Thiếu Khuynh nhà tôi" của Từ Sách làm cho xấu hổ đỏ hết cả mặt, trước mặt Xuyên đội mà Từ Sách bày ra tư thế gà mẹ bảo vệ gà con như vậy... thật sự rất xấu hổ...
Giang Thiếu Khuynh vội đánh chữ nói "Tôi tên Giang Thiếu Khuynh."
Lưu Xuyên khen "Tên nghe rất hay."
Từ Sách giận dữ nói "Ngay cả tên người ta cũng không biết còn lừa người ta nhập đội?"
Lưu Xuyên mặt dày trả lời "Chiến đội của tôi tên còn chưa có nữa là, tôi với đạo trưởng chưa gặp nhau lần nào, không biết tên có gì lạ?"
"..." Từ Sách nghe mà run rẩy khoé miệng "Đòi lập đội mà cả tên cũng không thèm đặt, tính tấu hài sao?"
"Một cái tên mà thôi, đâu phải cứ đặt tên đánh đâu thắng đó liền thật sẽ đánh đâu thắng đó, đúng không?" Lưu Xuyên phản bác vô cùng hợp tình hợp lý, dừng một lát mới bổ sung thêm "Quan trọng nhất, là thành ý."
Từ Sách nhướng mày "Hử?"
"Nếu đã đặt mục tiêu là bắt đầu lại từ điểm khởi đầu, tức là đã chấp nhận mạo hiểm vô cùng lớn, tôi không thể để mọi người đi theo tôi để rồi cuối cùng tay trắng trở về, cho nên chiến đội này tôi sẽ dùng một trăm phần trăm thành ý để lập nên nó. Tôi sẽ không tuỳ tiện mời người ngoài gia nhập, trước khi mời một ai đó trở thành đội hữu của mình, tôi sẽ suy xét một cách thận trọng." Lưu Xuyên nói "Dù là tên chiến đội hay là slogan cuối cùng cũng vậy, tôi không muốn một mình quyết định, bởi vì chiến đội là của mọi người, tất cả mọi người đều có quyền lợi phát biểu ý kiến riêng của mình."
Từ Sách nghe vậy sửng sốt, đột nhiên có chút hiểu được tại sao Giang Thiếu Khuynh lại cứ nhất quyết đi theo vị đội trưởng này như vậy.
Người này thật sự rất khác so với những đội trưởng khác, ít nhất anh ta biết cách ăn nói, cũng biết làm thế nào mới có thể lung lạc nhân tâm... Cũng đúng, dù sao anh ta cũng từng là đội trưởng của một chiến đội lớn như Hoa Hạ, có thể dẫn dắt một chiến đội từ cỏ dại biến thành cường đội đại mãn quán đứng đầu toàn liên minh, không thể là một người đơn giản được...
Từ Sách đăm chiêu một lát, nói "Anh nhờ Thiếu Khuynh mang tôi đến đây là muốn tôi gia nhập chiến đội của anh?"
Lưu Xuyên nói "Chưa hẳn, tôi còn phải xem thử trình độ anh thế nào đã, xem anh có thích hợp với đội của tôi không rồi mới tính."
Từ Sách "..."
Cái đậu!
Trước giờ từng bị vô số chiến đội dùng ưu đãi cùng giá trên trời tìm mọi cách rước về, Từ Sách đều là thẳng thừng từ chối, hiện tại gặp một tên đội trưởng của một chiến đội không-có-tên, lại còn dám bảo "Tôi phải xem thử thế nào đã"—— vậy có khác gì chính mình đưa lên tận miệng mà đối phương lại đẩy ra, còn bảo phải suy xét xem có cần hay không?
Từ Sách khó chịu nói "Tôi cũng chưa bảo sẽ gia nhập chiến đội của mấy người!"
"Thế đúng lúc quá, chúng ta xem xét lẫn nhau trước đi rồi quyết định sau."
Lưu Xuyên nói xong liền gửi lời mời luận bàn qua đối phương "Khảo sát bước đầu tiên bắt đầu từ việc thử trình độ của nhau, thế nào?"