Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Chương 3112 : Giấc mơ
Ngày đăng: 16:43 18/04/20
Bất đắc dĩ lắm Giang Thiếu Khuynh mới xin phép vắng một hôm, Jojo quậy phá kiểu gì mà cắn đứt luôn sợi dây mạng trong nhà. Gần nhà lại không có tiệm điện tử bán dây nối cable mạng, cho nên Giang Thiếu Khuynh chỉ đành đợi đến ngày mai đi làm về sẵn tiện ghé mua, đêm nay phải nghỉ lên mạng một hôm.
Từ Sách lửa giận ngút trời chỉ vào mũi Jojo mắng "Mày coi mày cắn cái gì kìa? Chỉ biết quậy phá là giỏi! Lần sau đừng hòng tao dẫn mày theo!"
"Gâu!" Jojo dùng ánh mắt ướt sũng ngẩng đầu nhìn Giang Thiếu Khuynh, lắc lắc đuôi tỏ vẻ lấy lòng.
Giang Thiếu Khuynh mềm lòng lên tiếng khuyên can Từ Sách "Thôi được rồi, so đo với nó làm chi, nó cũng nghe không hiểu..."
Jojo vô cùng cơ trí chạy tới núp sau lưng Giang Thiếu Khuynh.
Papa Giang Thiếu Khuynh hiền lành đưa tay sờ đầu, Jojo lập tức dùng đầu dụi dụi lòng bàn tay Giang Thiếu Khuynh.
—— Mà chủ nhân thực sự Từ Sách bây giờ lại giống hệt người dưng.
Mới có một ngày thôi mà con chó mất nết này đã làm phản, lấy lòng nịnh hót thân cận Giang Thiếu Khuynh đủ kiểu, gây chuyện còn dám "lôi kéo" Giang Thiếu Khuynh làm chỗ dựa cho mình.
Từ Sách đen cả mặt trừng mắt nhìn chó cưng nhà mình một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Giang Thiếu Khuynh "Xin lỗi, gây phiền cho cậu quá, ngày mai tôi đi mua cable mạng với cậu."
"..." Ý là nói mai vẫn chưa đi sao?
Giang Thiếu Khuynh uyển chuyển hỏi han "À Từ Sách, tối qua cậu ngủ ngon không?"
Tối qua Giang Thiếu Khuynh vốn định nhường phòng ngủ cho Từ Sách, ai ngờ người này lại nằng nặc bảo mình là khách nên ngủ thư phòng mới đúng. Giang Thiếu Khuynh khuyên mãi mà không được đàng phải mở sofa kiểu gấp trong thư phòng cho người này ngủ tạm. Tới nửa đêm đứng dậy đi WC phát hiện Từ Sách cuộn cả người trên sofa nhìn hệt một con tôm luộc, thực sự có chút đáng thương...
Đại thiếu gia từ nhỏ quen sống an nhàn sung sướng như cậu ta lại chịu ngủ cái sofa chật hẹp kia, thật lạ đời...
Giang Thiếu Khuynh thực sự không hiểu nổi.
Anh hỏi Từ Sách ngủ có ngon hay không, kỳ thực là muốn ám chỉ "Nhà tôi chật lại hẹp, nếu ngủ không quen thì cậu mau mau đi tìm khách sạn đi."
Nhưng Từ Sách lại giống như không hiểu lời ám chỉ của Giang Thiếu Khuynh, ngược lại vẻ mặt thoải mái nói "Ngủ rất ngon, một giấc thẳng tới sáng luôn. Tối nay làm phiền cậu thêm đêm nữa vậy, sofa nằm rất thoải mái."
Giang Thiếu Khuynh "..."
Đúng là trợn mắt nói dối, tướng tá cậu thế mà bảo ngủ sofa thoải mái?
Giang Thiếu Khuynh nhíu mày hỏi "Trợ lý của cậu vẫn chưa đặt phòng giúp cậu sao?"
Từ Sách nói "Tôi không tính ở khách sạn mà tính tìm một ngôi nhà thích hợp thuê ở hẳn luôn. Ở khách sạn không tiện mang theo Jojo, có nhiều nơi còn cấm khách mang theo thú cưng vào ở nữa... Hơn nữa công ty của tôi cách nhà cậu rất gần, trước khi tôi tìm được chỗ ở thích hợp cho tôi làm phiền cậu vài ngày có được không?"
Từ Sách cúi đầu nhìn Giang Thiếu Khuynh, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
"..." Giang Thiếu Khuynh bất đắc dĩ nói "Được rồi."
Mặt dày Từ Sách cùng thú cưng Jojo cứ như vậy bám lấy nhà Giang Thiếu Khuynh không chịu đi.
***
Cả đạo trưởng lẫn Cá đều xin phép, hơn nữa kính của Trạch Văn bị gãy phải dùng kính cũ không lên mạng được, Lưu Xuyên đành nhắn tin cho bên luyện thay bảo bọn họ giúp treo acc lấy kinh nghiệm.
Hai bạn cùng phòng kia chưa trở về, Lưu Xuyên rảnh rỗi bèn quay sang tán gẫu với Lý Tưởng. Lý Tưởng đang ngồi trước máy tính, màn hình hiển thị trang web với tông màu xanh đậm thoạt nhìn vô cùng quen thuộc, chính là trang chủ chính thức của Liên minh.
Lưu Xuyên xáp lại gần dòm một cái "Đang xem bản tính điểm à?"
Lý Tưởng gật đầu "Ừ, bên Liên minh tốc độ nhanh dã man, trận đấu hôm nay vừa kết thúc liền update bảng điểm."
Gửi đi rồi lại cảm thấy hỏi như vậy có hơi ngây thơ, liền bổ sung thêm một cái "Nếu vội không cần trả lời. Cũng hông có chuyện gì, chỉ tính hỏi anh một chút về trận đấu ngày mai chuẩn bị tới đâu rồi? Tui không thể đến hiện trường xem, nhưng tui sẽ xem trực tiếp trên mạng để ủng hộ anh."
Lát sau mới nhận được tin trả lời của Tần Dạ "Cũng ok, cảm ơn cậu quan tâm."
Tần Dạ đang rảnh sao?
Lý Tưởng vội vàng đánh chữ gửi tin nhắn "Vậy anh nghỉ ngơi sớm chút đi! Nếu như mất ngủ thì thử nghe nhạc nhẹ xem, hôm trước tui có nén một file gửi cho anh qua mail QQ đó, tập họp các bài nhạc nhẹ thích hợp nghe để vào giấc ngủ, có hiệu quả thôi miên thần kinh, mất ngủ thì lấy ra nghe thử xem. Anh cũng thả lỏng tâm tình chút đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
Tần Dạ nhìn tin nhắn dài dòng lê thê này, nhịn không được nhẹ nhàng cong lên khoé môi.
Kỳ thực Tần Dạ cũng cảm nhận được sự quan tâm của Lý Tưởng dành cho mình, lúc nào cũng chú ý đến thần tượng mình yêu thích một cách dè dặt thận trọng, giống như một fan hâm mộ nho nhỏ tri kỷ lại săn sóc, đứng sau lưng âm thầm quan tâm ủng hộ thần tượng của mình, lúc nào cũng sẵn sàng vì anh chia sẻ khó khăn, giống như cậu xung phong giúp anh luyện cấp, hay treo máy cả buổi chỉ để giúp nhân vật giảm bớt sát khí, hoặc bỏ hàng giờ cẩn thận lựa chọn từng bài nhạc nén lại thành file gửi cho anh... Lý Tưởng rất quan tâm đến anh, nhưng lại chưa bao giờ hỏi thăm bí mật của anh, cậu luôn tế nhị cố ý giữ một khoảng cách vừa đủ với anh...
Chỉ là, bởi vì bọn họ đã từng gặp mặt một lần, lại có người bạn chung là Lưu Xuyên, cho nên quan hệ giữa hai người càng thân mật hơn một chút so với fan hâm mộ cùng thần tượng bình thường.
Trước giờ Tần Dạ không thích lắm việc thân cận với người hâm mộ, nhưng hiện tại anh phát hiện mình nhận được tin nhắn của Lý Tưởng, chẳng những không có cảm xúc phiền chán khó chịu, ngược lại sẽ cảm thấy có chút vui vẻ, có chút muốn cười... Bởi vì anh giống như tưởng tượng được biểu tình của Lý Tưởng khi gửi tin nhắn cho mình.
Tuy chỉ gặp nhau có một lần, nhưng Tần Dạ nhớ rất rõ vẻ ngoài của Lý Tưởng...
Một nhóc sinh viên đại học tuổi chừng hai mươi, khá cao, dung mạo cũng đẹp trai anh tuấn, gương mặt lúc nào cũng tràn ngập nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cả người đều tràn ngập sức sống. Tuy có hơi lải nhải chút, nhưng rất biết quan tâm người khác, hơn nữa còn rất chân thành thẳng thắn.
Cảm giác của anh về Lý Tưởng, giống như một chiếc áo bông trong mùa đông khắc nghiệt, chắc chắn lại ấm áp.
Tần Dạ nghĩ như vậy liền khẽ bật cười, cũng trả lời tin nhắn "Tôi nhận được, cảm ơn, tôi có tải về di động rồi. Đang chuẩn bị đi ngủ, ngủ ngon."
Lý Tưởng trả lời gần như là lập tức "Ngủ ngon! Cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ!"
Tần Dạ nằm lên giường, đeo vào headphone nghe nhạc mà Lý Tưởng gửi đến, nghe một lát quả nhiên liền thiếp đi.
Cũng không biết có phải do nhạc nhẹ thôi miên hay không, hay là do tâm tình thả lỏng, tóm lại đêm nay Tần Dạ ngủ rất một giấc vô cùng an ổn.
Trong giấc mơ, anh mơ thấy hành lang khách sạn nơi mà anh và Lý Tưởng tình cờ gặp phải. Hành lang thật im lặng, hai người đứng đối mặt với nhau, nam sinh cao lớn vụng về dúi chiếc hộp thú bông trúng thưởng vào tay anh, Tần Dạ đưa tay lấy ra con thú bông Nga My.
Nhưng kỳ quái hơn là, trong giấc mơ về sau đó, con thú bông Nga My trong tay anh lại đột nhiên biến thành Lý Tưởng.
Lý Tưởng bản mini đứng trong lòng bàn tay Tần Dạ, nghếch cái đầu be bé nhìn anh nói "Anh đi ngủ sớm một chút đi, ngủ không được thì nằm nghe nhạc nhẹ, tui có nén file gửi cho anh đó... Còn nữa, acc của anh tui giúp anh luyện cấp, anh có rảnh thì lên mạng tìm cả đội chơi... Còn nữa còn nữa, hiện tại acc của anh đang bị tên đỏ không vào được chủ thành, mà không vào chủ thành thì không nhận được nhiệm vụ, không có nhiệm vụ khó thăng cấp lắm, tui sẽ giúp anh treo máy trừ sát khí. Phải rồi, nhớ cho hãn huyết bảo mã ăn cỏ nha, không cho nó ăn nó sẽ đói chết..."
Tiểu Lý Tưởng phiên bản chibi rất đáng yêu, cứ nói liên miên suốt.
Tần Dạ nhịn không được đưa tay chọt chọt đầu Tiểu Lý Tưởng, nói "Biết rồi, nói nhiều quá đi."
Tiểu Lý Tưởng bị chọt liền mất thăng bằng rớt cái bịch xuống đất, đau đến ui da ui da liên tục.
Tần Dạ vội vàng cúi người nhặt Tiểu Lý Tưởng lên, nhét vào túi áo của mình.
Tiểu Lý Tưởng lại ló đầu từ trong túi ra, tiếp tục lẩm bẩm "Trận đấu ngày mai đã chuẩn bị xong chưa, đừng cố gắng quá, thức đêm hoài dễ già lắm..."
Tần Dạ đưa tay dúi đầu nhỏ vào túi "Nói nhiều quá."
Tuy ngoài miệng mắng như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Giấc mơ kỳ quái cứ kéo dài mãi cho đến lúc hừng đông.
Lúc Tần Dạ rời giường phát hiện khoé miệng của mình vẫn luôn cong cong mỉm cười... Quả nhiên, mơ một giấc mơ đẹp sẽ khiến tâm trạng con người ta cũng thoải mái theo...