Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 3126 : Ghế trống

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Sau khi Diệp Thần Hi rời khỏi, Lưu Xuyên liền đề nghị các tân nhân bên Lạc Hoa Từ pk trước với Ngô Trạch Văn.



Đám người bên Lạc Hoa Từ thay phiên nhau luận bàn, phát hiện Ngũ Độc kia quả thực rất... gà! Cơ mà đội trưởng đã dặn dò bọn họ mấy người này không đơn giản, cho nên cả đám không ai dám coi thường khinh địch, đều tập trung ra sức đánh với Ngô Trạch Văn.



Ngô Trạch Văn thua liên tục sáu trận, tuy thua nhưng không chút nao núng tức giận, ngược lại vô cùng hưng phấn, cũng không quên ghi hình các trận pk lưu thành video để xem lại từ từ nghiên cứu.



Kế tiếp là đến phiên Từ Sách.



Từ Sách với Trạch Văn phong cách hoàn toàn trái ngược nhau, Từ Sách thích nhất là đấu pháp liều mạng như chó điên, bắt đầu đánh đã liên tục bạo liên chiêu, đám tân nhân của Lạc Hoa Từ đánh với Từ Sách cơ hồ là cố hết toàn lực, gian nan lắm mới thắng được một ván.



Hiển nhiên, trình độ của Từ Sách hiện tại đã gần như ngang tài ngang sức với các tân nhân trong giới chuyên nghiệp, mà anh thua là bởi vì còn chưa được huấn luyện bài bản. Mức độ chính xác trong thao tác còn kém xa so với các tuyển thủ chuyên nghiệp, chênh lệch so với các vương bài chủ lực của chiến đội lại càng lớn hơn, về mặt kinh nghiệm cũng còn khiếm khuyết rất nhiều.



Từ Sách đánh thua, buồn bực đến khó chịu, lúc trước bị Xuyên thần đánh bại còn có thể chấp nhận đi, dù sao Lưu Xuyên cũng là cao thủ đứng đầu giới tuyển thủ, nhưng hiện tại đánh một tân nhân vô danh mà cũng thua cho được, nhất là Giang Thiếu Khuynh đang đứng bên cạnh quan sát, lần này mặt mũi gì cũng mất hết...



Lưu Xuyên không bỏ qua cơ hội khiêu khích Từ Sách "Tôi nói rồi thấy không, trước giờ ở trong game đánh đâu thắng đó chả bao giờ thua là tại vì đối thủ của anh toàn mấy con gà thôi. Nhìn đi, đụng phải tuyển thủ chuyên nghiệp thì ngay cả tân nhân đánh cũng không lại thấy chưa?"



Từ Sách "..."



Thực sự rất muốn thả Jojo cắn chết tên này! Có thể chừa chút mặt mũi cho người khác không?



Giang Thiếu Khuynh ngồi bên cạnh cũng quay sang nhìn Từ Sách, vẻ mặt cực kỳ thật lòng khuyên nhủ "Từ Sách, đội trưởng nói đúng đó, trình độ của cậu cao hơn bọn họ nhiều lắm, nhưng mà kinh nghiệm pk của cậu lại không đủ, luyện nhiều một chút sẽ tốt hơn..."



Từ Sách bực bội vò đầu gắt "Được rồi được rồi, tôi luyện vậy được chưa? Dài dòng chết..."



Giang Thiếu Khuynh nhìn nam nhân, vẻ mặt bất đắc dĩ... Từ Sách lúc nào cũng thế, bề ngoài nhìn thì ngạo mạn muốn chết, kỳ thực là một tên mạnh miệng mềm lòng, miệng thì nói không phục không chịu thua, nhưng trong lòng anh thừa biết bản thân mình thua kém đám tuyển thủ chuyên nghiệp ở chỗ nào, cũng biết Lưu Xuyên thực sự chỉ vì muốn tốt cho mình nên mới tìm mọi cách tôi luyện thậm chí là khiêu khích mình...



Vì thế, Từ Sách nghiêm mặt điều khiển nhân vật lồm cồm bò dậy, tiếp tục đánh với người bên Lạc Hoa Từ.



Từ Sách đánh 6 trận, thắng 3 thua 3, đối với thành tích này Lưu Xuyên khá là vừa lòng. Đây là do Từ Sách chưa từng trải qua bất kỳ huấn luyện chuyên nghiệp nào, hơn nữa quan trọng nhất là Từ Sách đang dùng acc Cái Bang Vân phi dương để đánh, Cái Bang không phải là môn phái Từ Sách am hiểu nhất mà cũng có thể thắng được ba trận, nếu cho Từ Sách cầm acc Minh Giáo vũ khí cam kia thành tích khẳng định sẽ tốt hơn nhiều lắm, nói không chừng là toàn thắng 6 trận.



Lưu Xuyên quả nhiên không nhìn lầm người, chỉ cần tôi luyện thêm một chút, trình độ của Từ Sách tuyệt đối sẽ không thua kém gì các cao thủ đứng đầu Liên minh.



Còn về phần Ngô Trạch Văn, nhóc học bá đáng thương đánh 6 trận toàn thua, nhưng Lưu Xuyên có thể nhận ra được Trạch Văn đang tiến bộ từng chút một, tuy vẫn còn trong giai đoạn sờ soạng nhưng dường như cậu cũng đã dần tìm ra được đấu pháp thích hợp cho bản thân, hơn nữa dù thua liên tục 6 trận lại vẫn thản nhiên như không—— Ngô Trạch Văn thực sự rất bình tĩnh, tâm lý cũng cứng cỏi hơn người thường, đây mới là điểm đáng quý nhất, tổng thể mà nói Lưu Xuyên cảm thấy rất hài lòng về Ngũ Độc nhà mình.



Cả đám đang luyện pk thì Tần Dạ lên mạng.



Lưu Xuyên lập tức gửi tin nhắn cảnh báo "Đừng lên tiếng, đang có ba tuyển thủ bên Lạc Hoa Từ ở đây."



Tuy là mấy tân nhân này chưa hẳn đã nhận ra được giọng nói của Tần Dạ, cơ mà đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra, ngăn cản Tần Dạ tiếp xúc với bọn họ vẫn hơn.



Tần Dạ có chút nghi hoặc hỏi lại "Lạc Hoa Từ? Tuyển thủ? Bọn họ chạy qua đây làm gì?"
Lâm Vũ Phàm mới vừa đảm nhận chức đội phó hồi năm ngoái, lúc cậu gia nhập thì Lam Vị Nhiên sớm đã trở thành một trang sử của Lạc Hòa Từ, bởi vậy rốt cuộc giữa đôi sư đồ Lam-Hi này đã xảy ra ân oán gút mắt gì cậu không rõ lắm, chỉ biết mỗi lần nhắc tới người nọ, biểu tình của Diệp Thần Hi sẽ trở nên vô cùng phức tạp, có hoài niệm, tưởng nhớ... cũng có lẽ kèm theo một cái gì đó khác nữa, cảm xúc vô cùng nặng nề làm cho người khác nhìn mà hoảng sợ...



Lâm Vũ Phàm trực giác, tình cảm Diệp Thần Hi dành cho vị Lam đội kia có lẽ... không chỉ là tình cảm sư đồ đơn thuần, trong Liên minh không thiếu những cặp sư phụ – đồ đệ, có ai giống như vậy đâu...



Nhưng bởi vì Lâm Vũ Phàm gia nhập Lạc Hoa Từ quá muộn, mặt mũi Lam đội ra sao cũng không biết, đối với quá khứ của Lạc Hoa Từ lại càng không rõ.



Đám nguyên lão của Lạc Hoa Từ toàn bộ đều đã rời đi, đám tân nhân bây giờ chỉ biết đội trưởng đầu tiên của Lạc Hoa Từ là một vị đại thần trong truyền thuyết tên là Tứ Lam, chỗ ngồi gần cửa sổ trong phòng huấn luyện từng là chỗ ngồi riêng của Lam đội, chỗ ngồi đó lúc nào cũng bỏ trống, cũng không ai dám ngồi vào... Từng có một nhóc tân nhân vì không biết chuyện lỡ ngồi ở đó ăn quà vặt, lần đó Diệp Thần Hi mặt mày âm trầm quát mắng đuổi tân nhân kia đi —— Đó là lần duy nhất Lâm Vũ Phàm thấy Diệp Thần Hi nổi giận, cả chiến đội ai nấy đều bị vẻ mặt khó coi của Diệp đội khiến cho sợ hãi mấy ngày liền.



Diệp đội nhắc tới sư phụ của mình, Lâm Vũ Phàm thực sự không biết phải tiếp lời như thế nào, có chút xấu hổ gãi đầu nói "Lam đội rời đi lâu như vậy, dù có trở lại thì phong độ sợ là không được như năm đó, muốn thi đấu cũng là chuyện rất khó..."



Ánh mắt của Diệp Thần Hi đột nhiên trở nên sắc lạnh "Đừng nói bậy, sư phụ chỉ là lười ra tay thôi."



Loa máy tính bên kia bắt đầu chuyển sang ca khúc tiếp theo, bên tai dần dần vang lên nhạc khúc nhẹ nhàng đầy quen thuộc, là khúc đàn dương cầm mà Lam Vị Nhiên từng thích nghe nhất... Lúc trước anh từng ngồi ở chỗ riêng của mình vừa nghe nhạc vừa ngủ gà ngủ gật, đôi khi còn đêm hôm khuya khoắt chạy lên mạng dùng clone đánh nhau với người khác, đánh một hồi ngủ quên lúc nào chẳng hay...



Diệp Thần Hi lo sư phụ sẽ cảm lạnh, thế là lần nào cũng rón rén lấy cái chăn bông đắp cho sư phụ.



Thỉnh thoảng làm sư phụ giật mình tỉnh giấc, Lam Vị Nhiên sẽ nheo nheo hai mắt, dùng thanh âm khàn khàn mới tỉnh ngủ hỏi "Tiểu Diệp, mấy giờ rồi?"



Diệp Thần Hi nghe âm thanh biếng nhác gợi cảm của đối phương, khiến cổ họng từng đợt khô nóng...



Lúc ấy thiếu niên vẫn còn trong giai đoạn mối tình đầu ngây ngô non nớt, một thân một mình rời xa quê hương cố tổ bước đến chốn Thượng Hải phồn hoa, Lam Vị Nhiên khi đó đã là đội trưởng của một chiến đội hàng đầu Liên minh, nam nhân thành thục tao nhã lại quyến rũ mê người, bộ dạng lười biếng thờ ơ với mọi thứ giống như tỏa ra một sức hút hấp dẫn trí mạng, làm cho thiếu niên Diệp Thần Hi nhịn không được muốn đến gần, muốn chạm vào... Mỗi ngày dù bị người nọ sai tới sai lui rót trà bưng nước hầu hạ, nhưng thiếu niên lại cam tâm tình nguyện ở cạnh làm một người hầu nho nhỏ của nam nhân...



Thời còn trẻ, thiếu niên từng vô số lần lạc vào cảnh mơ, những giấc mơ tràn ngập hình ảnh triền miên quyến luyến giữa mình và sư phụ, mơ thấy mình dùng đôi tay ôm lấy người nọ vào lòng, hôn lên môi, đè người nọ, làm ra rất nhiều chuyện vượt quá luân thường... Lam Vị Nhiên là sư phụ của cậu, là người khai quật một tân nhân kém cỏi như cậu từ huấn luyện doanh, nhận cậu làm đệ tử hết lòng bồi dưỡng, là người có ơn tri ngộ đối với cậu. Bất kể thế nào đi nữa, Diệp Thần Hi cũng không nên có những ảo tưởng vô sỉ như vậy đối với sư phụ mình...



Nhưng là, có rất nhiều tình cảm con người không thể khống chế, thiếu niên lúc đó vô số lần thống khổ tự trách bản thân, lại không cách nào kềm chế bản thân lún sâu vào...



Áp lực quá lâu, đến nỗi cuối cùng chỉ có thể dùng mỉm cười để ngụy trang chính mình, đè nén tâm tư đối với sư phụ giấu vào thật sâu dưới đáy lòng.



Diệp Thần Hi vẫn luôn giữ lại chỗ trống cạnh cửa sổ trong phòng huấn luyện, chính là hi vọng có một ngày Lam Vị Nhiên trở lại có thể tiếp tục ngồi ở chỗ kia, thoải mái ngồi đó nghe nhạc nhẹ mình yêu thích, uống tách cafe rồi phơi nắng đến lúc ngủ quên...



Nhưng mà trong lòng anh rất rõ ràng, đây chỉ là hi vọng xa vời một mình anh đơn phương chấp nhất mà thôi...



Chỗ ngồi ấy sẽ vĩnh viễn bị bỏ trống, mãi cho đến một ngày nào đó, chính anh cũng rời khỏi Lạc Hoa Từ này...



____________________



Giải thích một chút



+ Lạc hoa lưu thủy: Hoa rơi nước chảy, cũng ý chỉ việc đánh bại tới thê thảm, tơi bời hoa lá, etc