Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 3131 : Đoàn đội biến lượng

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Lúc trước Lam Vị Nhiên rời đi Liên minh một cách dứt khoát như vậy, thậm chí còn cắt đứt mọi liên lạc với đám bọn họ. Bây giờ Lưu Xuyên chỉ dùng mấy lời khích tướng này tự nhiên không có khả năng làm Tứ Lam xúc động thay đổi quyết định của mình. Cho nên vì tỏ vẻ thành ý, Lưu Xuyên quyết định gọi hết toàn bộ đội hữu lên mạng, cũng bảo bọn họ đến khu lôi đài cạnh kỹ trường mở một phòng riêng.



Lưu Xuyên bởi vì đang dùng acc Hoa phi hoa cho nên quay sang nhờ Lý Tưởng gọi mọi người giúp mình. Lý Tưởng mở một phòng đặt khóa, cũng nói mật mã cho Lưu Xuyên biết, sau đó thông báo gọi đám đội hữu đi vào.



Lưu Xuyên lúc này mới quay lại nhìn màn hình nói tiếp "Tứ Lam, thử gặp mấy đội hữu hiện tại của tôi đi, gặp xong rồi cậu mới quyết định cũng chưa muộn."



Đến lúc này Lam Vị Nhiên mới tin Lưu Xuyên là nói thật, ngay cả đội hữu cũng gọi ra cho mình gặp? Anh không nghĩ đến chuyện trở lại Liên minh, nhưng lại cảm thấy hứng thú với chuyện Lưu Xuyên quyết tâm lập chiến đội để trở về này, thấy Lưu Xuyên gửi qua số phòng cùng mật mã, liền đăng nhập vào acc Tiêu Dao "Thiên Không" của mình đi vào lôi đài.



Trong lôi đài có năm người chờ sẵn, bao gồm cổ sư Ngũ Độc, Thiếu Lâm phật, Nga My cầm, một Minh Giáo huyết tế cùng một Võ Đang thái cực.



Lam Vị Nhiên nhìn một cái liền hiểu được kết cấu đội hình đoàn chiến của bọn họ, Võ Đang thái cực đánh ở vị trí phụ trợ, buff thì dùng Nga My cầm, Thiếu Lâm phật đứng ở vị trí chắn đầu, Ngũ Độc với Đường Môn của Lưu Xuyên là hai chủ dmg viễn trình, còn về Minh Giáo hoặc là đánh vị trí thích khách hoặc là tham gia lôi đài chiến.



Phối trí đội hình xem như là đủ tiêu chuẩn, có điều hơi ít người chút.



Lưu Xuyên nói "Sao hả? Đây là mấy đội hữu tôi mới chiêu mộ, cậu có thể thử xem trình độ của họ."



Nói xong liền xoay qua gọi Từ Sách "Từ Sách xuống đây, đánh một trận với cao thủ này đi."



Từ Sách đang ngồi ghế khán giả nghe vậy có chút khó chịu —— muội ngươi Lưu Xuyên, bộ đang gọi chó sao!



Giang Thiếu Khuynh quay sang nhìn người bên cạnh nói "Đội trưởng gọi cậu kìa, mau đi đi."



"..." Từ Sách đành phải nhảy xuống dưới, lôi ra huyết ảnh đao của mình.



Lam Vị Nhiên cười nói "Không tệ nhỉ, mới đó mà đã đổi vũ khí cam rồi."



Từ Sách "...Đừng nói nhảm nữa! Đánh mau."



Lâu rồi không cùng người khác luận bàn, lại gặp tên kiêu ngạo như Từ Sách, Lam Vị Nhiên cũng cảm thấy có chút ngứa tay, bày ra tư thế cầm chiết phiến, điều chỉnh lại góc nhìn rồi mới bấm nút chuẩn bị.



Năm giây đếm ngược kết thúc, trận pk chính thức bắt đầu!



Từ Sách nháy mắt vung huyết ảnh đao bổ tới, Lam Vị Nhiên hoàn toàn không nao núng, ngay lúc đao của Từ Sách chuẩn bị hạ xuống đột nhiên giơ lên tay phải, chiết phiến trong tay chắn ngang lưỡi đao của đối phương, chỉ nghe "keng" một tiếng, thanh âm binh khí va chạm vào nhau vang lên, Lam Vị Nhiên sách chiêu thành công, tiếp theo vẫy chiến phiết "xoạch" một tiếng, chiết phiến mở rộng ra đập thẳng vào mặt đối phương——Lạc Anh Tân Phân, kỹ năng công kích cận chiến mạnh nhất của Tiêu Dao!



Tổ thiết kế môn phái Tiêu Dạo là dựa trên lý niệm "văn nhã", mỗi lần chiết phiến mở ra hay khép lại đều lấp lánh hiệu ứng màu xanh nhẹ lấp lánh, mà kỹ năng Lạc Anh Tân Phân lại gây ra hiệu quả giống như vẩy ra một thảm lá xanh, thoạt nhìn cực kỳ hoa lệ, động tác diễn sinh chiêu thức của nhân vật cũng tràn đầy khí chất như công tử phong nhã hào hoa.



Lam Vị Nhiên thích chơi Tiêu Dao chính là vì yêu thích thiết kế lẫn thuộc tính của môn phái này.



Từ Sách bị một chiêu Lạc Anh Tân Phân thình lình đập vào dính đầy mặt, vội vàng nghiêng người tránh né. Hai người đối chiêu sách chiêu, chẳng mấy chốc đã cuốn lấy đánh nhau kịch liệt giữa trung ương lôi đài. Minh Giáo ra chiêu sắc bén, Tiêu Dao vung tay phong nhã, hai tuyển thủ với hai phong cách hoàn toàn khác biệt chính diện đối chiến, đều bùng nổ tốc độ tay cao nhất của mình. Loan đao Minh Giáo ra chiêu toát ra ánh đao ngân bạch, hòa cùng màu xanh nhạt lấp lánh của chiết phiến Tiêu Dao khiến người xem nhìn mà hoa cả mắt...



Trận chiến giữa cao thủ với nhau, chỉ xem thôi cũng khiến người khác cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.



Huống hồ gì trước giờ đấu pháp của Từ Sách là liều mạng mà đánh, dù cho tuyển thủ lão làng kinh nghiệm như Lam Vị Nhiên đối phó với liên chiêu tốc độ cực nhanh của Từ Sách cũng có chút cố hết sức, nhất định phải vô cùng chuyên chú mới tránh né không bị một bộ liên chiêu của người này bạo dmg mà chết.




Trận đấu lần ấy mãi cho đến về sau đều trở thành tài liệu kinh điển mà tân nhân nhất định phải xem, Lưu Xuyên lợi dụng chiến thuật áp chế tầm nhìn dẫn dắt Hoa Hạ thành công lật ngược thế cờ trong cục diện bất lợi, cơ hồ mãi cho đến khắc cuối cùng, Lạc Hoa Từ mới chân chính bại trận. Ngay lúc trên màn ảnh bắn ra hai chữ "Thất bại" màu xám, Lam Vị Nhiên thậm chí cảm thấy cả thế giới như cũng biến thành màu xám.



—— Mình lại không thể đoạt được quán quân.



Thi đấu xong Lam Vị Nhiên vội vàng chạy tới bệnh viện, ba Lam nằm trên giường khẽ cười an ủi anh "Thua không sao cả con trai, về sau vẫn còn cơ hội mà, con còn trẻ, từ từ cũng sẽ thành công."



—— Không, không có về sau.



Cũng chính ngay tại thời khắc ấy, Lam Vị Nhiên dứt khoát làm ra quyết định rời đi.



Anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, suốt hai năm đều bại dưới tay Lưu Xuyên, có lẽ bản thân mình thật sự không thích hợp làm đội trưởng... Lạc Hoa Từ trong tay mình giống như vĩnh viễn không cách nào thoát ra lời nguyền kỳ quái này. Lần nào đụng phải Hoa Hạ cũng thua một cách kỳ lạ. Anh đã muốn dốc hết toàn lực rồi, cảm giác như cả người cũng bị rút sạch khí lực, nhưng đến cuối cùng anh vẫn không thể đoạt được quán quân...



Dù chỉ để an ủi phụ thân dù nằm trên giường bệnh vẫn luôn chú ý đến con trai mình thi đấu cũng được...



Nhưng mà, không có...



Mùa giải năm ấy chiến đội Lạc Hoa Từ tựa như dã tràng xe cát, đến cuối cùng chẳng được gì...



Không bao lâu sau, phụ thân nhắm mắt xuôi tai, Lam Vị Nhiên sau khi lo liệu tang lễ cho ba mình xong, liền tuyên bố nghỉ thi đấu.



Trong giới ai nấy đều bảo Tứ Lam rời đi rất đột nhiên, cũng không ít người nghĩ rằng Tứ Lam là vì liên tục thua bốn lần trong tay Lưu Xuyên, mất đi tin tưởng cho nên mới nghỉ thi đấu.



Bọn họ căn bản không biết, năm đó Lam Vị Nhiên đã phải trải qua đau khổ lớn lao đến cỡ nào, phải gánh trên vai áp lực phụ thân bệnh tình nguy kịch lên sân thi đấu. Khi ấy chỉ có vài nguyên lão Lạc Hoa Từ biết được chuyện này, bởi vậy sau khi Lam Vị Nhiên rời đi, bọn họ cũng nản lòng thoái chí nối gói ly khai.



Lam Vị Nhiên vốn tưởng Lạc Hoa Từ sẽ giải tán, lại không ngờ thiếu niên họ Diệp kia lại đứng ra, chủ động gánh vác chiến đội lên vai mình.



Anh còn nhớ hôm anh rời đi, Diệp Thần Hi đứng trước mặt anh, chăm chú nhìn thẳng vào anh nói từng tiếng một "Sư phụ, đệ tử chờ sư phụ trở về."



Lam Vị Nhiên bình tĩnh nói "Tôi sẽ không trở về."



Nói xong liền xoay người rời đi chiến đội Lạc Hoa Từ, cũng không thèm quay đầu lại... Nhưng anh biết thiếu niên đồ đệ kia vẫn luôn dõi theo bóng lưng rời đi của mình, anh biết bản thân mình đột ngột ra đi như vậy là rất vô trách nhiệm... Nhưng vậy thì sao? Anh đã quá mệt mỏi rồi, cố gắng lâu như vậy mà lần nào cũng thất bại ngay thời khắc cuối cùng, thậm chí ở trận đấu cuối cùng mà ba anh nằm trên giường bệnh dõi theo, anh cũng thua, thua đến vô cùng thê thảm...



Ngay cả trước lúc phụ thân lâm chung, anh cũng không cách nào mang về chiến thắng để đáp lại kỳ vọng của ba mình, anh ở lại Lạc Hoa Từ làm đội trưởng còn ý nghĩa gì nữa?



Thế là, Lam Vị Nhiên cứ vậy mà dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, đi vô cùng tiêu sái, cùng thực dức khoát. Anh xóa luôn tài khoản "Lam Lam Lam Lam" ở Khu 1, bỏ hết tất cả bạn bè vào blacklist, cơ hồ là cắt đứt mọi liên hệ với Liên minh Võ Lâm.



Bây giờ cũng đã ba năm qua đi, những chuyện xưa hồi còn ở Liên minh lúc trước, cơ hồ cũng đã quên...



Nhưng mà, trong đáy lòng vẫn còn một một tiếc nuối vô cùng, tiếc nuối như lời mà Lưu Xuyên nói——



Tứ Lam, là đội trưởng duy nhất chưa từng đoạt được giải thưởng nào trong lịch sử của Liên minh.