Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 3133 : Vô tình gặp được

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Tối hôm đó, Diệp Thần Hi mơ một giấc mơ dài, gặp lại sư phụ những quãng ngày còn ở Lạc Hoa Từ.



Đó là thời điểm vào độ cuối mùa giải thứ tư, chiến đội Lạc Hoa Từ trải qua hai năm mài giũa đã dần dần hoàn thiện đấu pháp song Tiêu Dao, mọi người cùng nhau một đường vượt mọi gian nan khó khăn, suốt giải thường quy cơ hồ là đánh đâu thắng đó, cũng hội tụ đủ thiên thời địa lợi cùng nhân hòa, trở thành đội ngũ có khả năng đoạt giải quán quân nhất thời điểm ấy.



Sau khi phụ thân của Lam đội bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan, toàn bộ chiến đội ai nấy đều giống như phát cuồng theo Lam đội ngày đêm huấn luyện, bọn họ biết ba của đội trưởng đang nằm trên giường bệnh mỗi ngày đều mở máy tính xem thi đấu trực tiếp, nên bọn họ càng bức thiết muốn cùng đội trưởng giành cúp quán quân mang về...



Diệp Thần Hi lúc ấy vẫn còn là tân nhân của huấn luyện doanh, không có cơ hội thi đấu chính thức, nhưng vẫn cảm nhận được không khí áp lực đè nén của mọi người trong đội ngũ...



Vô số lần tỉnh lại lúc giữa đêm, thiếu niên giật mình phát hiện phòng huấn luyện vẫn còn sáng đèn, sư phụ một mình ngồi ở vị trí quen thuộc trong góc ngủ quên, dù cho đã ngủ nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu thật chặt... Diệp Thần Hi đau lòng vô cùng, rón ra rón rén cầm chăn bông đắp cho sư phụ, nhịn không được muốn vươn tay vuốt phẳng hai hàng mi đầu thay người nọ, nhưng mỗi lần đến lúc sắp sửa chạm vào đối phương lại run rẩy rụt tay trở về...



Tình cảm ái mộ dành cho sư phụ, thiếu niên chỉ dám trộm ẩn sâu dưới đáy lòng, không dám để cho bất cứ ai biết được.



Khi ấy cậu vẫn còn rất nhỏ, trình độ cũng không cao, không có cách nào giúp sư phụ chia sẻ gánh nặng.



Tận mắt nhìn thấy sư phụ mỗi ngày càng thêm tiều tụy, Diệp Thần Hi thật sự rất muốn ngay lập tức biến thành tuyển thủ có thực lực đứng đầu, để giúp sư phụ gánh vác toàn bộ áp lực.



Danh sách thi đấu giải chính thức vừa được công bố, toàn bộ chiến đội Lạc Hoa Từ càng thêm áp lực, không ít người ở phòng huấn luyện mắng chửi Lưu Xuyên, liên tục ba lần bại trước Lưu Xuyên khiến bọn họ gần như bị ám ảnh tâm lý, Lam Vị Nhiên làm đội trưởng chỉ có thể mỉm cười an ủi mọi người "Không cần phải áp lực bản thân, Lưu Xuyên cũng không phải thần, lần này chúng ta nhất định có thể đánh bại tên đó."



Kỳ thật mọi người ai cũng biết, áp lực lớn nhất tuyệt đối là Lam Vị Nhiên.



Dưới sự cổ vũ của cả Lam đội, mọi người trong Lạc Hoa Từ liều mạng ra sức tập luyện, nhưng không hiểu sao Lam Vị Nhiên cứ có cảm giác bất an. Thực sự thì khi ấy trạng thái của Hoa Hạ không được ổn định lắm, nhưng các tuyển thủ trẻ như Tạ Quang Nghị, Lương Tân Hải... đã có thể chính thức lên sân thi đấu, trải qua một thời gian được mài giũa, nói không chừng có thể phát huy càng thêm xuất sắc dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên... Lạc Hoa Từ bọn họ có lẽ sẽ khó mà đánh bại được chướng ngại lớn như Lưu Xuyên.



Lam Vị Nhiên là đang vắt kiệt chính mình, quá mức coi trọng thắng bại trận đấu này, thậm chí còn xem nó trọng yếu hơn cả sinh mệnh của mình.



—— Trong thi đấu, cứ hễ càng sợ thua lại càng dễ bị thua...



Thi đấu quan trọng nhất là tâm tính, Lam Vị Nhiên quá coi trọng thắng thua, Lưu Xuyên ngược lại coi nhẹ chuyện thắng thua. Chiến đội Lạc Hoa Từ hệt như một sợi đàn căng chặt, chỉ cần bất cẩn một chút liền đứt đoạn, còn bên Hoa Hạ gần như chẳng có chút áp lực nào, hai bên đụng độ nhau, ai thắng ai thua khó mà nói trước được...



Diệp Thần Hi trong lòng rất lo lắng, nhưng lại không dám nói ra những lời này, sư phụ đã gần như hoàn toàn suy sụp, cậu không muốn đả kích người nọ nữa...



Nhưng mà, sự thật lại hoàn toàn như dự liệu của Diệp Thần Hi, đấu lịch sử giữa Lạc Hoa Từ cùng Hoa Hạ năm đó, chiến đội Lạc Hoa Từ tập thể ai nấy đều thi đấu trong tình trạng tinh thần căng thẳng, bên Hoa Hạ không khí lại nhẹ nhàng thoải mái. Đến cuối cùng, bởi vì một sai lầm của Lam Vị Nhiên khiến cho Lưu Xuyên chớp lấy cơ hội phản công, trực tiếp phủ định toàn bộ ưu thế lúc ban đầu của Lạc Hoa Từ, cũng phá nát cả ba tuyến tấn công của đối phương...



Đây chính là điểm đáng sợ của Lưu Xuyên, nam nhân này sẽ không dễ dàng chấp nhận thua cuộc, dù cho đang ở hoàn cảnh bất lợi, chỉ cần cho Lưu Xuyên cơ hội, người này sẽ dốc toàn lực lật ngược thế cờ.



Lạc Hoa Từ thua trong tiếc nuối...



Chỉ kém một chút nữa thôi vậy mà... một chút chênh lệch ấy lại trực tiếp tước đi tư cách bước vào chung kết của bọn họ...



Kết thúc trận đấu, chiến đội Hoa Hạ lịch sự đến bắt tay với người của Lạc Hoa Từ.



Có đội viên tính cách nóng nảy ném bàn phím khó chịu xoay lưng rời đi, Lam Vị Nhiên vẫn ở lại, mỉm cười bắt tay với Lưu Xuyên nói "Chúc mừng."



—— Đó là hình ảnh cuối cùng mà Tứ Lam lưu lại trong mắt mọi người...



Những ngày tiếp theo, Lam Vị Nhiên ở lại bệnh viện túc trực bên giường bệnh của phụ thân, mỗi ngày Diệp Thần Hi đều đến mang cơm cho sư phụ, nhìn nam nhân ăn cơm trong vô vị, vẻ mặt tiều tụy tóc tai lộn xộn, Diệp Thần Hi vô cùng đau lòng, rất muốn rất muốn bước đến ôm chặt lấy người nọ, nói với đối phương "Đừng cố gượng ép bản thân mình như vậy nữa được không?"



Lam Vị Nhiên vẫn tiếp tục gắng gượng đến ngày phụ thân rời đi, toàn thể thành viên Lạc Hoa Từ đều đến tham dự lễ tang, đó cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy đội trưởng của mình rơi nước mắt.



Nam nhân quỳ gối trước mộ bia của ba mình, khóc trong vô thanh vô tức, chỉ có tấm lưng là vẫn kiêu ngạo ưỡn thẳng tắp...



Sau khi tang lễ chấm dứt, Lam Vị Nhiên tập họp người trong chiến đội lại, bình tĩnh nói "Xin lỗi mọi người, tôi quyết định nghỉ thi đấu..."



Không ai dám lên tiếng khuyên can đội trưởng, trải qua những chuyện như vậy, dù có là người sắt cũng khó mà tiếp tục kiên trì nổi. Ai cũng biết ba Lam đối với Lam Vị Nhiên quan trọng tới cỡ nào. Nam nhân vừa mới trải qua nỗi đau mất đi người thân yêu nhất, không ai muốn buộc anh phải kiên trì tiếp tục gánh vác trách nhiệm đội trưởng nữa... Rất nhiều người đều đoán trước được chuyện Lam Vị Nhiên muốn rời đi, bởi vậy khi nghe được như vậy, tất cả đều bình tĩnh tiếp nhận.




Sau khi trận đấu chấm dứt, dựa theo lệ thường bên thắng phải sang phòng cách âm của bên thua bắt tay để tỏ vẻ "Hữu nghị là hàng đầu, tiếp theo mới là trận đấu, như vậy mới hài hòa hữu ái."



Diệp Thần Hi dẫn theo thành viên Lạc Hoa Từ sang bên phòng của Tuyết Lang, mỉm cười bắt tay với từng người bọn họ, còn vỗ vỗ vai Phương Chi Diên khích lệ "Cố lên."



Phương Chi Diên cũng chỉ có thể cười nói "Diệp đội, bội phục."



Ẩn ý là: Còn trẻ như vậy mà tâm ngoan thủ lạt, trên đấu trường giết người không thèm chớp mắt, quả thực khiến người ta bội phục.



Hai đội trưởng liếc nhìn nhau, trong lòng đều tự rõ ràng, Diệp Thần Hi mỉm cười xoay người rời đi.



Lam Vị Nhiên ngồi trên ghế khán giả nhìn một màn này, cũng nhịn không được khẽ cười.



—— Nhóc đồ đệ năm nào đã trưởng thành rồi, hiện tại Diệp Thần Hi đã biến thành một nam nhân chín chắn, không quan tâm chuyện hơn thua, lúc nào cũng mỉm cười với người khác. Lúc nãy chỉ huy rất tốt, đánh Tuyết Lang diệt đoàn liên tục, Lam Vị Nhiên nhìn mà bất chợt thầm nghĩ, cho dù đổi lại là chính mình năm đó cũng chưa chắc có thể bfinh tĩnh được như Tiểu Diệp bây giờ...



—— Tiểu Diệp, cậu là một đội trưởng tốt, sư phụ có thể yên tâm rồi.



—— Lạc Hoa Từ trong tay cậu rõ ràng tốt hơn trong tay tôi nhiều lắm, quả nhiên là trò hỏi hơn thầy, cậu không làm sư phụ thất vọng.



Trận đấu chấm dứt, Lam Vị Nhiên đứng dậy theo dòng khán giả ra ngoài.



Người của chiến đội Lạc Hoa Từ tiến hành phỏng vấn xong cũng rời khỏi sân thi đấu theo lối cửa sau, bất ngờ bị đám phóng viên chặn ở cửa hỏi thăm mấy vấn đề. Hôm nay thi đấu giành được thắng lợi, Diệp Thần Hi cũng thoải mái tâm tình, kiên nhẫn đứng lại trả lời câu hỏi của phóng viên, tầm mắt lơ đãng đảo qua, đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa——



Người nọ mặc quần dài bó sát màu cafe, nửa trên là áo sơ-mi thường màu lam nhạt, phối hợp với chiếc áo khoác ngoài dài đến đầu gối, hai tay nhét hờ trong túi áo khoác, nheo nheo mắt đứng ở bên kia đường, vẻ ngoài tùy ý nhàn nhã.



Người nọ đang đứng ở vạch đi bộ chờ đèn xanh, đúc lúc đèn xanh vừa sáng liền lững thững tiếp tục bước đi, vẫn đeo tai nghe nhạc như mọi khi, thoạt nhìn giống hệt như một chú báo châu mỹ đang tản bộ trong rừng rậm, thoải mái, ung dung, đầy thỏa mãn. Ánh mặt trời phủ khắp nưgời, mái tóc hơi dài màu nâu giống như cũng nhuộm lên một tầng sáng nhu hòa.



Chỉ cần một cái liếc mắt, Diệp Thần Hi liền nhận ra người nọ.



Sư phụ...



Cả chiến đội Lạc Hoa Từ chỉ kịp nhận ra sắc mặt của đội trưởng đột nhiên biến đổi, sau đó tựa như phát cuồng mạnh mẽ xông ra ngoài bỏ mặc đám phóng viên cùng bọn họ...



Mọi người ai nấy đều ngơ ngác nhìn về phía Diệp đội biến mất, lĩnh đội lúc này sợ tới mức choáng váng cả người, chỉ mỗi đội phó Lâm Vũ Phàm giống như đã nhận ra cái gì, vội vàng lên tiếng hòa hoãn không khí "Khụ khụ, Diệp đội tình cờ gặp người quen nên chạy đi chào hỏi ấy mà. Thật ngại quá các bạn phóng viên, chúng tôi phải về khách sạn, hai ngày nữa còn một trận thi đấu, xin mọi người nhường đường, xin nhường đường, cảm ơn."



Lâm Vũ Phàm dẫn các đội viên cùng nhau trở lại xe đưa rước, có đội hữu hỏi "Cần chờ Diệp đội về không?"



Lâm Vũ Phàm nói "Không cần, đội trưởng chắc không trở lại nhanh như vậy đâu..."



Ngay ngã tư đường, Diệp Thần Hi đứng ở chỗ Lam Vị nhiên mới vừa đứng, nôn nóng nhìn bốn phía chung quanh.



Nơi này là ngã tư, mới nãy vừa lúc đèn xanh vừa bật, chỉ kịp thấy Lam Vị Nhiên thoáng qua một cái, liền mất đi tung tích. Bốn phía biển người tấp nập, hoàn toàn tìm không được tăm tích của người nọ... Lam Vị Nhiên cứ như vậy biến mất giữa biển người, giống như năm đó người nọ cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình ở cuối hành lang vắng lặng vậy...



Ánh mặt trời trên đỉnh đầu sáng tới chói lóa cả mắt, Diệp Thần Hi tới tới lui lui giữa ngã tư đường kẻ đến người đi vội vàng nhốn nháo tìm kiếm suốt mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy bóng dáng của người nọ đâu...



Hốc mắt đột nhiên đau xót...



Nơi ngã tư đường không biết nổi gió tự bao giờ, mái tóc của Diệp Thần Hi bị gió thổi tung rối loạn, nam nhân mặc đồng phục Lạc Hoa Từ đứng ở ven đường, giữa biển người mờ mịt, hoảng hốt hồi tưởng lại tình cảnh nhìn thấy người nọ lúc nãy, chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh như băng...



—— Nếu đã đến xem trận đấu, tại sao không ra gặp tôi?



—— Anh có biết, tôi nhớ anh nhiều như thế nào không?