Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 4141 : Lần đầu vào cạnh kỹ trường (hạ)

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Lưu Xuyên vô cùng kiên nhẫn đóng vai huấn luyện viên của cả đội, bỏ ra cả giờ để giải thích tất tần tật về các vấn đề tính toán thời gian, kỹ xảo chọn vị trí đứng cùng với các điểm cần chú ý trong đoàn chiến. Một đám ai cũng chăm chú lắng nghe, quả thật nghiệm ra được rất nhiều thứ bổ ích, hơn nữa sau khi nghe huấn luyện viên giảng giải, đều có cảm giác trước giờ mình đánh cạnh kỹ trường quả thực không khác gì con gà...



Thật ra cũng không thể trách bọn họ được, Lưu Xuyên là tuyển thủ chuyên nghiệp, kiêm chuẩn đội trưởng của một chiến đội mạnh như Hoa Hạ. Còn bọn họ chỉ là những cao thủ nghiệp dư chưa trải qua bất kỳ huấn luyện chính quy nào. Những thứ như là 30 giây đến trung gian, tính toán thời gian hồi sinh vân vân, đa số đều là những tiểu tiết mà bình thường bọn họ ít khi chú ý đến, khái niệm thi đấu xếp hạng của bọn họ là ôm đoàn khai chiến, đánh thắng thì đi đoạt kỳ, đánh không thắng thì về điểm hồi sinh sống lại đánh tiếp.



Hiện tại nghe Lưu Xuyên giải thích cả đống thứ chuyên nghiệp như vậy, trong lòng ai nấy đều bội phục.



Nhất là Chu Học Hải, mới đầu con nghi ngờ không biết Lưu Xuyên "đánh tới chiến giới mấy", hiện tại cơ hồ là phục Lưu Xuyên sát đất, mở miệng là kêu huấn luyện viên ngậm miệng cũng huấn luyện viên, còn lon ton chạy theo Lưu Xuyên xin số QQ, xin số di động.



Lý Thanh thì vẫn bình tĩnh trước sau như một, chỉ có sau khi chấm dứt huấn luyện mới đến nói với Lưu Xuyên "Huấn luyện viên thật sự rất chuyên nghiệp."



Lưu Xuyên cười nói "Tất nhiên, nếu không làm sao dám làm huấn luyện viên của các cậu?" Tính ra thì anh khá thích cậu đàn em này, tính cách bình tĩnh, làm người ổn trọng, thực tế nếu không phải Lý Thanh tốc độ tay không đạt mốc tốc tiêu chuẩn 200 thì với tính cách như vậy rất hợp làm tuyển thủ chuyên nghiệp.



Trác Văn Siêu cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, đề nghị "Cũng gần mười giờ rồi, chúng ta đi ăn khuya đi, tôi khao!"



Mọi người nghe vậy mới phát hiện không biết thời gian đã trôi qua đến mười giờ từ lúc nào, trong lòng vẫn cảm giác đánh chưa đủ chưa đã tay, mới nãy cả đám đánh mười trận đối chiến với máy tính ở độ khó đơn giản, hành đám nhân vật ảo đến te tua tơi tả, nhưng chỉ mười trận đơn giản như vậy lại khiến bọn họ học được còn nhiều hơn so với các trận đối chiến cấp cao khác. Bởi vì là đơn giản, nên tiết tấu nhịp độ đều là cực chậm, Lưu Xuyên giải thích cùng hướng dẫn càng thêm chi tiết cụ thể, mà mọi người nghe Lưu Xuyên giải thích tới đâu, chỉ cảm thấy ngộ ra tới đó, giống như trước mặt mở ra một cánh cổng dẫn đến thế giới mới vậy.



Cả một buổi tối liền tù tì học được từ Lưu Xuyên vô số thứ, mọi người ai nấy đều được ích lợi vô cùng, cảm thấy trong lòng vô cùng hưng phấn.



Trác Văn Siêu dẫn đầu đi trước, một đám người nối bước theo sau đi đến căn-tin trường học, Trác hội trưởng giống như rất cao hứng, hào phóng vung tay mua một đống món ăn khuya, nào là các loại điểm tâm như bánh da lợn, bánh củ cải, bánh đậu đỏ vân vân, còn có cả cá nướng, chân gà, khoai tây chiên, cả một bàn toàn là thức ăn.



Một đám vừa tán gẫu vừa ăn khuya, cũng dần dần bắt đầu quen thuộc với nhau hơn, dù sao cũng là bạn chung trường, hơn kém không bao nhiêu tuổi, hơn nữa Lưu Xuyên cũng cố ý giấu diếm thân phận Hải Nạp Bách Xuyên của mình, nên mọi người cũng chẳng có áp lực gì, trò chuyện với nhau rất là rôm rả, cũng rất nhanh hòa mình cùng huấn luyện viên.



Đang ăn thì đột nhiên thấy một nữ sinh mặc áo váy dài thướt tha đi ngang qua bàn chỗ bọn họ, Lưu Xuyên cười gọi "Tiêu Lâm, lại đây cùng nhau nè."



"..." Tiêu Lâm run rẩy cả khóe miệng, sắc mặt cũng trở nên tái mét "Không cần, mọi người ăn đi, tôi mua về phòng ăn." Dứt lời liền xoay người rời đi.



Lưu Xuyên nhìn theo bóng lưng của Tiêu Lâm, vẻ mặt cực kỳ hoang mang hỏi "Không lẽ cô ấy vẫn còn giận ta?"



Mọi người "..."



Người nào đó rõ ràng không hiểu gì về con gái cả, Tiêu Lâm mới nãy bị Lưu Xuyên làm cho tức giận bỏ đi, mà kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện lại vẻ mặt tủm tỉm không thèm quan tâm, gặp lại còn dám mỉm cười gọi người ta lại cùng nhau ăn khuya, trình độ vô tâm vô tình của kẻ này thực sự là... có đẳng cấp!



Trác Văn Siêu thấy Lưu Xuyên vẻ mặt giống như khó hiểu thật sự, mới buột miệng hỏi "Lưu Xuyên, chắc là anh chưa từng quen bạn gái bao giờ đúng không?"



Lưu Xuyên kinh ngạc "Sao biết hay vậy?"



Trác Văn Siêu cười nói "Tiêu Lâm sư muội xinh như vậy mà anh nhẫn tâm thẳng tay đá nhỏ ngồi ghế dự bị, người ta rõ ràng vẫn còn đang giận dỗi mà anh lại điềm nhiên như không gọi người ta đến ngồi ăn chung, thiệt tình chứ, tôi cũng không biết nên nói anh thế nào cho phải..."



Cả đám nam sinh đều bó tay thật sự.
Lưu Xuyên cười nói "Tôi tin tưởng bằng năng lực của cậu tuyệt đối không có vấn đề, quan trọng nhất là... giao cho cậu tôi thấy yên tâm."



Lưu Xuyên thực sự rất thích mẫu người tính cách tỉ mỉ tác phong cần kiệm như Ngô Trạch Văn, có được một tổng quản tài vụ như vậy chắc chắn sẽ giúp anh tiết kiệm được rất nhiều, hơn nữa Ngô Trạch Văn từ bé sống trong gia đình đơn thân, lại luôn cố gắng vươn lên, cho nên hoàn toàn không cần nghi ngờ về nhân phẩm đạo đức của cậu ấy. Dù cho có giao cho Trạch Văn một khoản tiền khổng lồ, Lưu Xuyên cũng sẽ không sợ sẽ xảy ra vấn đề gì.



Ngô Trạch Văn tuy không theo chuyên nghiệp kế toán, nhưng từ bé đã yêu thích việc tính toán tiền bạc, cũng tự học rất nhiều chương trình học liên quan tới tài vụ. Nếu cần thiết, cậu có thể tiếp tục tự học vài chương trình học, sau đó đi thi lấy các bằng chứng nhận chuyên nghiệp, như vậy là có thể quang minh chính đại đảm nhiệm chức vụ tổng quản tài vụ của câu lạc bộ, sau khi nghỉ thi đấu vẫn có thể tiếp tục ở cạnh Lưu xuyên.



Ngô Trạch Văn nghĩ một lát, mới nói "Được rồi, tôi giúp anh làm tổng quản tài vụ cũng được, chỗ nào không hiểu tôi sẽ đi học."



Lưu Xuyên vui sướng nói "Tốt quá rồi! Vậy từ hôm nay tôi bắt đầu phát lương cho cậu ha..."



Ngô Trạch Văn nói "Không sao, hiện tại tôi vẫn còn là nghiệp dư, coi như thực tập cũng được. Khi nào tôi trở thành tổng quản tài vụ thực sự rồi, lúc đó anh phát lương cho tôi cũng chưa muộn."



Lưu Xuyên nhìn vào ánh mắt thật lòng của nam sinh, đột nhiên cảm giác... ánh mắt trong suốt của Ngô Trạch Văn thực sự làm người khác thấy ấm lòng vô cùng...



Anh kềm lòng không được vươn tay xoa xoa tóc của nam sinh, mỉm cười nói "Có ai như cậu không, vất vả mệt nhọc lại còn không chịu nhận thù lao? Thiệt tình, phát lương cho cậu cậu lại không lấy, cậu không biết tôi có tiền nhiều lắm sao?"



Ngô Trạch Văn nhẹ giọng đáp "Tôi cũng không phải vì số tiền lương ấy..."



Lưu Xuyên nghi hoặc "Vậy cậu vì cái gì?"



Ngô Trạch Văn nhìn anh nói "Anh cảm thấy là vì cái gì?"



Bình thường Lưu Xuyên thích nhất bắt người ta "Đoán xem?", lúc này lại bị Ngô Trạch Văn dùng vẻ mặt chân thành chơi lại một vố, khiến cho anh nhất thời nghẹn họng không biết trả lời như thế nào.



Ánh mặt trời màu quýt chín xuyên qua cửa kính thủy tinh rọi vào, phủ đầy trên gương mặt của Trạch Văn, ánh mắt của cậu lấp lánh sáng ngời giấu sau cặp kính gọng đen, tựa như có thể xuyên thẳng vào trái tim của người đối diện.



Lưu Xuyên cảm giác trái tim mình đột nhiên run lên một cái, cũng không biết tại sao, anh có chút hoảng hốt không dám đối mặt với Ngô Trạch Văn, bối rối dời đi tầm mắt của mình, đưa tay sờ sờ chóp mũi nói "Tôi đâu phải là chuyên gia suy luận như cậu đâu, làm sao đoán được na."



Ngô Trạch Văn nói "Một ngày nào đó anh sẽ biết."



Nói xong liền quay đầu lại, tiếp tục với công việc sửa sang số liệu trong bảng tính, đây là bảng báo cáo tài vụ mà cậu mới vừa lập, bắt đầu nhập sổ tính toán từ ngày hôm qua, tức là ngày chiến đội mới thành lập, mỗi một khoản chi đều được ghi chép rõ ràng. Ngô Trạch Văn nhanh chóng gõ bàn phím, lần lượt nhập các khoản chi tiêu của ngày hôm nay vào. Cậu cảm giác được tầm mắt của Lưu Xuyên đang chăm chăm sau lưng, ngoài mặt ra vẻ điềm nhiên như không, nhưng trái tim trong lồng ngực đã sớm rối loạn tiết tấu từ bao giờ.



—— Lưu Xuyên, một ngày nào đó anh sẽ biết.



—— Tôi giúp anh, là bởi vì tôi thích anh.



—— Nếu như có thể, tôi hi vọng mình có thể ở bên cạnh anh mãi mãi, làm quản gia cho anh cả đời cũng được...