Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 4158 : Thịnh thế trường an (thượng)

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


"Tần Dạ cậu ấy... đã quyết định rời đi rồi..."



Những lời này giống như một tiếng sét giáng xuống, đánh cho Lý Tưởng choáng váng cả người, hai mắt mở to trừng Lưu Xuyên, vẻ mặt không dám tin nói "Cái gì? Tần Dạ nghỉ thi đấu?"



Vẻ mặt của Lưu Xuyên cũng nghiêm túc hẳn lên, anh nói "Ba ngày trước tôi mới biết được tin này, là Hứa Hân Nhiên báo lại với tôi, nói là Tần Dạ muốn rời đi, bảo tôi khuyên Tần Dạ. Hai hôm nay tôi cố liên lạc với cậu ta mà không được, bởi vì hôm qua là trận chung kết khu Hoa Nam nên tôi không nói với cậu, để tránh ảnh hưởng đến việc thi đấu."



Hiện tại ngẫm lại gạt Lý Tưởng quả nhiên là không sai, Lý Tưởng để bụng Tần Dạ còn nhiều hơn cả Lưu Xuyên tưởng, nếu trước trận đấu mà cho Lý Tưởng biết tin này, chắc chắn cậu chàng sẽ không thể tập trung thi đấu, gây ảnh hưởng đến thành tích của cả đội.



Thấy cũng sắp đến giờ hai tên bạn phòng kia trở về, Lưu Xuyên cũng không tiện nói nhiều, chỉ thở dài bảo "Di động của Tần Dạ từ hôm đó đến giờ vẫn luôn tắt máy, tôi sang kêu Trạch Văn, chúng ta đi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói..."



Lưu Xuyên vỗ vai Lý Tưởng một cái, tự mình đi lên lầu kêu Ngô Trạch Văn.



Lý Tưởng kinh ngạc đứng im tại chỗ, hai hàng lông mày nhíu lại sít sao, cậu không cách nào tưởng tượng nổi trong khoảng thời gian này Tần Dạ đã phải chịu đựng những gì, dù cho Lưu Xuyên trước đó từng nói khả năng Tần Dạ quyết định rời đi rất lớn, nhưng đến khi tận tai nghe được tin tức này, Lý Tưởng mới biết mình không cách nào chấp nhận được! Trong mắt cậu, Tần Dạ luôn luôn là một tuyển thủ tài năng xuất sắc, vĩ đại đến lộ ra hào quang chói mắt, một người lợi hại như vậy mà lại dùng cách đơn giản như thế chấm dứt cuộc đời tuyển thủ của mình, Lý Tưởng không cam tâm, lại càng thấy đau lòng vì Tần Dạ hơn!



Lưu Xuyên với Ngô Trạch Văn chẳng mấy chốc liền cùng nhau trở xuống, đứng ngoài cửa kêu Lý Tưởng đi dùng cơm.



Trên đường đi đến căn-tin, cả ba người đều im lặng không nói gì.



Lúc trước từng có một khoảng thời gian bọn họ cùng acc clone của Tần Dạ làm nhiệm vụ, đánh phụ bản chung với nhau, trong lòng bọn họ đã sớm coi Tần Dạ là bạn. Tối hôm qua bọn họ vẫn còn vui sướng vì đội ngũ của trường đoạt suất thăng cấp Khu Hoa Nam, giờ phút này lại bị bồn nước lạnh "Tần Dạ nghỉ thi đấu" rót một cái từ đầu tới chân lạnh lẽo cả người, ai nấy sắc mặt đều nặng nề u ám.



Đến căn-tin lầu hai của trường, ba người tìm một phòng riêng yên tĩnh ngồi xuống, Lưu Xuyên cầm menu gọi bừa vài món. Thức ăn đã bưng lên bàn rồi nhưng cả ba lại không có tâm trạng ăn uống gì.



Lý Tưởng cau mày nói "Tần Dạ tắt máy di động như vậy, là không muốn liên hệ với chúng ta sao?"



Lưu Xuyên nói "Hứa Hân Nhiên bảo Tần Dạ có nói ra ngoài du lịch cho khuây khỏa, nhưng cụ thể đi đâu thì không biết. Cơ mà tôi đoán có lẽ cậu ta đi Singapore, chị hai của cậu ta ở bên đó."



Lý Tưởng kinh ngạc "Anh ấy có chị hai?"



Lưu XUyên nói "Ừ, chị hai cậu ấy tên Tần Sương, làm bác sĩ bên Sing."
Lý Tưởng kinh ngạc nhìn chằm chằm đĩa cơm trước mắt, hai hốc mắt dần dần ửng đỏ...



Người nọ... chẳng lẽ cứ như vậy mà rời đi thật sao?



Mình... còn chưa có cơ hội cùng anh ấy kề vai chiến đấu bên nhau nữa mà...



Suốt thời gian qua, cậu vẫn luôn cắn răng liều mình cố gắng, muốn mau chóng trở thành một đại sư xuất sắc nhất, để rồi có một ngày nào đó trong tương lai, cậu có tư cách đứng bên cạnh Tần Dạ, ở những thời khắc mấu chốt nhất xá thân bảo vệ Tần Dạ, có thể ngồi ở dưới đài chờ đợi Tần Dạ rời sàn đấu tiến lên cho anh một cái ôm ấm áp, hay cổ vũ anh một câu ấm lòng...



Nhưng mà, những ý tưởng này còn chưa kịp thực hiện, Tần Dạ đã rời đi.



Ngày hôm qua cùng với thành viên của đội trưởng chiến thắng đối thủ, ngay khoảnh khắc cả đội giành suất thăng cấp Khu Hoa Nam, Lý Tưởng hưng phấn đến nỗi gửi tin nhắn báo cho Tần Dạ biết. Trở về suốt đêm hôm qua, cậu đều chìm đắm trong vui sướng vì thấy bản thân có tiến bộ, cũng ảo tưởng bản thân có thể đứng ưỡn ngực thẳng lưng trước mặt Tần Dạ, nói với anh: Tần Dạ, tôi thắng rồi, về sau tôi cũng sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp...



Nhưng hiện tại nhìn lại, tiến bộ của cậu vẫn còn chưa đủ!



Đối mặt với việc Tần Dạ nghỉ thi đấu, Lý Tưởng mới phát hiện mình có cỡ nào vô lực! Đừng nói tới chuyện sóng vai chiến đấu cùng Tần Dạ, ngay cả chuyện Tần Dạ đang ở đâu cậu cũng không biết nữa là!



Hóa ra, khoảng cách giữa cậu với Tần Dạ vẫn là kém xa như vậy... Chợt hiểu ra điều này khiến cho Lý Tưởng cảm thấy suy sụp, chán nản...



Lý Tưởng quay sang nhìn Lưu Xuyên, cổ họng khàn khàn lên tiếng "Có cách nào làm cho Tần Dạ ở lại không? Lưu Xuyên, ông nói đi, chúng ta phải làm sao để lưu lại Tần Dạ? Chỉ cần có thể lưu lại anh ấy, bảo tui làm gì cũng được!"



Lưu Xuyên trầm mặc một lúc, mới nói "Tính của Tần Dạ ra sao cậu cũng biết rồi đó, cậu ấy một khi đã quyết định rồi, muốn khuyên cậu ấy thay đổi chủ ý khó chẳng khác gì lên trời..."



Lý Tưởng buồn bã cúi đầu, cậu biết Tần Dạ trước giờ làm gì cũng dứt khoát rõ ràng, nếu đã quyết định rồi thì rất khó khiến Tần Dạ thay đổi, bởi vì như vậy không phù hợp với cá tính của Tần Dạ.



Chẳng lẽ, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Dạ rời đi sao?



Lưu Xuyên ngẫm nghĩ một lúc, nói "Hiện tại có sốt ruột cũng vô dụng, cậu ta đang bên Sing, có lẽ di động gặp vấn đề gì cho nên chúng ta gọi không được. Đợi tới nghỉ đông rồi tính đi, nghỉ đông cậu ta chắc chắn sẽ trở về nước đón Tết, tới chừng đó chúng ta đi một chuyến tới Tây An tìm cậu ta nói chuyện."