Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 4161 : Về bắc kinh

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Sáng sớm hôm sau, Lưu Xuyên lại bị điện thoại của Ngô Trạch Văn đánh thức, cả người vùi trong ổ chăn túm lấy điện thoại mơ màng "A-nhô" một tiếng, liền nghe bên tai vang lên giọng nói bình tĩnh của Ngô Trạch Văn "Vẫn còn ngủ à? Ngủ nữa là muộn đấy, anh quên 9 giờ là xe khởi hành sao?"



"..." Lưu Xuyên nháy mắt hoàn toàn tỉnh ngủ, mới phát hiện tối qua mình quên đặt đồng hồ báo thức! May là có Ngô Trạch Văn gọi điện đánh thức, nếu không chắc muộn chết "Tôi dậy ngay đây!"



Lưu Xuyên cúp điện thoại, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy đi rửa mặt đánh răng, tới lúc mang theo hành lý ra ngoài cửa, liền bắt gặp Trạch Văn cũng xách hành lý từ trên lầu đi xuống, một tay còn cầm một ly sữa đậu nành cùng một túi đựng bánh bao nóng hổi đưa cho Lưu Xuyên, nói "Lúc nãy tôi ăn sáng, sẵn mua cho anh đó, anh vừa đi vừa ăn đi, nếu không lát nữa lại trễ giờ."



"Ừm." Lưu Xuyên lôi bánh bao ra bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến, sáng sớm mùa đông mới từ ổ chăn chui ra, bụng đang đói cồn cào thì có người đúng lúc đưa cho một túi bánh bao thịt thơm nức kèm theo một ly sữa đậu nành nóng bốc khói, đúng là hạnh phúc không sao tả nổi mà!



Lưu Xuyên vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn Ngô Trạch Văn một cái, hôm nay Trạch Văn mặc áo len cao cổ màu trắng, phối hợp với áo khoác ngoài màu kem cùng quần dài bó chân xanh đậm, cả người nhìn xù xù lên như con thú bông, làm cho người ta rất muốn rất muốn nhào tới ôm một cái thật chặt.



Ngô Trạch Văn quay lại nhìn anh, nói "Đưa vali tôi kéo cho, anh lo ăn đi."



Nói xong liền vươn tay đoạt lấy quai kéo vali trong tay Lưu Xuyên kéo đi tuốt đằng trước, để Lưu Xuyên ăn bánh bao uống sữa bằng hai tay cho thoải mái hơn.



Lưu Xuyên một tay cầm ly sữa đậu nành có cắm sẵn ống hút, một tay cầm bánh bao nóng hổi, vừa đi vừa ăn, khoan miệng tràn đầy mùi thịt cùng bột mì... Rõ ràng đang trong buổi sớm mùa đông rét căm căm, nhưng đáy lòng lại ấm áp như xuân.



——Sao Trạch Văn lại có thể vừa chu đáo vừa tri kỷ đến như vậy nhỉ?



Lưu Xuyên đầu óc thì suy nghĩ vẩn vơ, miệng mồm lại nhanh chóng giải quyết bữa sáng, sau đó đưa lấy lại vali trong tay Trạch Văn, hai người cùng nhau đi tàu điện ngầm đến nhà ga, chuyển sang chuyến tàu cao tốc từ Quảng Châu đi Bắc Kinh.



Ban đầu Lưu Xuyên tính đi máy bay trở về, nhưng mà đúng lúc nhận được tin trường học sẽ bao chi phí đi lại ăn ở cho bọn họ, lại thêm Trạch Văn đã mua sẵn vé xe, cho nên anh mới lâm thời thay đổi cùng Trạch Văn đi tàu cao tốc trở về, tuy là chậm hơn máy bay vài tiếng, nhưng được cái là ổn định, sẽ không vì thời tiết hay lý do gì đó mà chậm trễ. Hơn nữa dọc đường đi có Trạch Văn làm bạn, tán gẫu cho qua thời gian cũng không sai...



Vé của hai người tuy là số kề nhau, nhưng lại không ngồi cùng một dãy ghế, đúng lúc ở bên cạnh có một đôi người yêu cũng kề số nhưng không cùng chỗ, Lưu Xuyên bèn chủ động đổi chỗ với cô gái, nâng hai cái vali đẩy lên kệ hành lý trên cùng, sau đó mới ngồi vào chỗ bên cạnh Trạch Văn.



Chỗ của Trạch Văn ngồi kế cửa sổ, chỗ của Lưu Xuyên lại gần lối đi lại.



Kiếm được chỗ để túi xuống, Ngô Trạch Văn mới lấy iPad ra, Lưu Xuyên thấy liền cười hỏi "Đừng nói là tranh thủ ngồi xe xem tài liệu na?"



Ngô Trạch Văn nói "Không phải, tôi tính xem video thu hình, sư phụ bảo rảnh thì xem."



Lưu Xuyên nghe vậy cảm thấy hứng thú "Ồ? Tên Trương Thư Bình này làm sư phụ cũng có trách nhiệm quá chứ, tên kia bảo cậu xem cái gì?"



Ngô Trạch Văn "Xem lại toàn bộ clip thu hình các trận đấu trong giải chính thức."



Lưu Xuyên nghe vậy liền ngồi thẳng người, nói "Thế tôi xem nữa, mấy trận về sau chưa kịp xem, chiếu đúng mấy hôm thi nên bỏ lỡ mất."



Ngô Trạch Văn tháo một cái tai nghe đưa cho anh, nói "Vậy xem chung đi."



Hai người chia nhau hai cái tai nghe, người trái người phải, Ngô Trạch Văn chỉnh lại âm lượng, sau đó bấm play video.



Lưu Xuyên vừa xem vừa giảng giải về trận đấu cho Ngô Trạch Văn, những lúc gặp được các chỗ không hiểu, Trạch Văn cũng sẽ chủ động hỏi Lưu Xuyên. Thời gian cứ như vậy trôi qua trong chớp mắt, mãi đến khi nhân viên trên tàu đẩy xe bán bữa trưa đến bên cạnh, hai người mới giật mình phát hiện đã là giữa trưa.
Lưu Hiểu Mông vội nói "Trạch Văn add WeChat em đi!"



Lưu Xuyên nhíu mày "Ai cho em gọi Trạch Văn? Không biết lớn nhỏ."



Ngô Trạch Văn nói "Không sao mà, Hiểu Mông chắc là xấp xỉ tuổi với tôi nhỉ?"



Lưu Hiểu Mông nói "Em 20, vừa mới sinh nhật xong hồi tháng 12, còn anh?"



Ngô Trạch Văn nói "Tôi là tháng 9, lớn hơn em một tuổi."



Lưu Hiểu Mông vui vẻ nói "Vậy tức là anh thuộc chòm Xử Nữ rồi? Hơn em một tuổi, vậy em gọi thẳng tên anh nha, gọi tên nghe nó thân thiết hơn đúng không? Kêu cái gì "Trạch Văn oppa" vân vân nghe ói chết, chả khác gì mấy cái phim Hàn sến sẩm, nghe là nổi da gà, đúng không hai?"



"..." Lưu Xuyên cũng không biết nói lại thế nào, thở dài "Tùy em."



Ngô Trạch Văn nói "Không sao, cứ gọi tên đi."



Lưu Hiểu Mông add nick WeChat của Ngô Trạch Văn xong, lại nói "Trạch Văn, anh cũng báo danh hạng mục Tiết Tấu Đại Sư của giải T.G.A mùa đông đúng không? Tới chừng đó hai mình đi chung đi! Em chỉ tham gia cho vui thôi, nghe bảo lần này tập trung rất nhiều cao thủ cả nước đó!"



Ngô Trạch Văn nói "Ừ, tới chừng đó chúng ta cùng đi."



Cả hai người thoạt nhìn rất hợp gou nhau, Lưu Xuyên thấy em gái mình vui vẻ líu ríu với Trạch Văn như vậy, liền bật cười nói "Coi bộ tôi lại phải làm tài xế lái xe cho hai vị rồi?"



Cả Ngô Trạch Văn lẫn Lưu Hiểu Mông đều là thiên tài âm nhạc, Trạch Văn học dương cầm, Hiểu Mông thì lại học đàn tranh với tỳ bà, tuy con đường khác nhau, nhưng vẫn có rất nhiều điểm chung trong tri thức nhạc lý. Bản thân Lưu Xuyên chẳng hiểu cái tẹo gì về âm nhạc cả, nhưng nhìn Ngô Trạch Văn với Lưu Hiểu Mông trò chuyện vui như vậy, tâm trạng cũng bất giác trở nên sung sướng...



Xe rất nhanh liền đến nhà Trạch Văn, một khu nhà ở gần Tứ Hoàn, không phải cao cấp nhưng được cái hoàn cảnh rất tốt, có vẻ như là nhà ở mua hồi mười mấy năm về trước. Mẹ của Trạch Văn là giáo viên, hoàn cảnh gia đình không giàu có như Lưu Xuyên, nhưng mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống đơn giản nhưng ấm áp.



Lưu Xuyên xuống xe, giúp Trạch Văn khiên vali ra, Ngô Trạch Văn nói "Vào nhà ngồi một lát không?"



Lưu Xuyên cười "Thôi, hôm nay tôi phải về nhà sớm, có dịp khác đi. Tôi nhớ lần trước cậu có bảo mẹ cậu đòi gặp đội trưởng đúng không? Đợi qua mấy ngày tôi đến nhà cậu chúc tết."



Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừ, vậy anh mau về đi, trên đường nhớ chú ý an toàn."



Lưu Xuyên trở vào xe, xoay cửa kính xe xuống đưa tay vẫy vẫy chào tạm biệt, Lưu Hiểu Mông cũng cách cửa sổ quơ tay chào cậu.



Ngô Trạch Văn đứng im nhìn xe dần dần biến mất ở cuối ngã tư đường, mới xoay người vào nhà.



—— Đội trưởng như Lưu Xuyên, liệu có khiến mẹ cảm thấy hài lòng không? Sẽ đồng ý cho phép mình mạo hiểm trở thành tuyển thủ tham gia thi đấu sao?



Nhưng mà, bất kể thế nào đi nữa, cậu đã hạ quyết tâm phải đi cùng Lưu Xuyên quãng đường này. Nếu như đã làm ra quyết định rồi, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!