Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 4166 : Giải đấu t.g.a mùa đông (1)

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Cúp quán quân giải liên trường đại học toàn quốc đoạt được lần này thực sự rất là ngoài ý muốn, cả đám thành viên trong đội vừa rời khỏi sàn đấu liền lao tới ôm lấy Lưu Xuyên, trong lòng ai nấy đều biết, đội bọn họ có thể từ Khu Hoa Nam đi đến ngày hôm nay, công lao lớn nhất tuyệt đối là của huấn luyện viên của bọn họ, Lưu Xuyên!



Lưu Xuyên cũng rất hào phóng vươn rộng hai tay ôm từng người một cái, bởi vì Giang Tuyết là nữ sinh nên tự động pass vụ này, nhưng đến phiên Ngô Trạch Văn, không hiểu sao hai người nhìn nhau một cái, tim liền giật thót, bất giác đều ngượng ngùng.



Bên cạnh cả đám bạn học đều đang nhìn chăm chăm, Lưu Xuyên chỉ đành giả vờ bình tĩnh vươn tay ra, Ngô Trạch Văn sắc mặt cũng thản nhiên bước đến trước mặt anh, Lưu Xuyên khom người nhẹ nhàng ôm lấy cậu giống như những người khác, kề sát tai cậu nhỏ giọng nói "Tuyệt lắm."



Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đối phương, Ngô Trạch Văn chỉ cảm thấy lồng ngực như nổi trống, vòng tay của đối phương vẫn ấm áp như trong ký ức, làm cho người ta thật sự không muốn buông ra.



Lưu Xuyên cũng bất giác xiết chặt vòng tay một chút, nếu không phải bên cạnh có nhiều người như vậy, anh rất muốn ôm Trạch Văn thêm một lát nữa, hôm nay Trạch Văn vẫn mặc chiếc áo len màu trắng xù lông hôm trước, ôm vào lòng cảm giác rất thoải mái.



Mặc dù cả hai chỉ ôm nhẹ một cái rồi tách ra, nhưng tầm mắt đối diện nhau, cả hai lại giống như chột dạ liếc sang chỗ khác.



Lưu Xuyên quay đầu lại nhìn mọi người, cười nói "Trước nghỉ ngơi một chút, lát nữa tham dự lễ trao giải, lĩnh thưởng xong cô Lâm sẽ mời chúng ta liên hoan một bữa.



Chu Học Hải với Trác Văn Siêu rủ nhau đi WC, Lý Tưởng mon men đến cạnh Lưu Xuyên hỏi nhỏ "Mới nãy tui giống như thấy Tần Dạ thì phải, ảnh có tới hả?"



Lưu Xuyê nói "Ừ, cậu ta xem hết cả trận đấu, còn khen cậu tiến bộ nữa."



Lý Tưởng gãi gãi đầu cười hê hê vài tiếng, lại dòm tới ngó lui một lát, hỏi "Vậy Tần Dạ đâu rồi?"



Lưu Xuyên nói "Vừa xong trận đấu cậu ta liền đi rồi, sợ đội chúng ta mở tiệc mừng nên không tiện ở lại."



Lý Tưởng vẻ mặt thất vọng "Ồ..."



Lưu Xuyên mỉm cười nói "Không cần thất vọng sớm vậy, Tần Dạ tính ở lại Bắc Kinh thêm vài hôm nữa, xem xong lễ khai mạc T.G.A rồi mới đi. Tôi hẹn cậu ấy vào ngày mai rồi, bốn người chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm."



Nghe như vậy, biểu tình của Lý Tưởng lập tức xoay phắt một trăm tám mươi độ "Hay quá!



Mười phút sau, lễ trao giải bắt đầu. Thành viên của C Đại tập hợp lại, đi theo Trác Văn Siêu lần lượt bước lên đài, khách quý trao giải cầm chiếc cúp màu vàng đưa cho bọn họ, kèm theo 100 ngàn tệ tiền thưởng. Tuy là số tiền này so ra kém xa với số tiền thưởng của các giải đấu chuyên nghiệp, nhưng đối với đám sinh viên đại học mà nói cũng là một khoản lớn rồi. Hơn nữa tiền thưởng giải đấu lần này phía trường học sẽ để cho các tuyển thủ tự chia đều, đồng thời vì khuyến khích cổ vũ bọn họ, trường học sẽ phát thêm cho mỗi tuyển thủ năm ngàn tệ tiển thưởng. Mọi người cùng nhau giơ cao chiếc cúp quán quân giải liên trường đầu tiên, ai nấy mặt mày đều tươi cười rạng rỡ.



MC đưa microphone phỏng vấn đội trưởng "Từ Khu Hoa Nam lặn lội thật xa đến Bắc Kinh thi đấu, cũng đọat được quán quân, mọi người có cảm tưởng gì không?"



"Bọn mình rất rất vui sướng!" Trác Văn Siêu nói "Sẵn dịp đây tụi mình cũng muốn đặc biệt cảm ơn một người, người đó chính là huấn luyện viên của tụi mình! Cảm ơn huấn luyện viên mấy tháng qua vẫn luôn đồng hành luyện tập cùng bọ này, thúc giục cũng như cổ vũ cả bọn! Nếu không có huấn luyện viên, cũng sẽ không có đội ngũ của ngày hôm nay!"



Khán giả hiện trường nghe vậy đều ngạc nhiên tò mò không biết vị huấn luyện viên này là ai, nhưng mà khi camera lần theo tầm mắt của Trác Văn Siêu lia về phía góc hậu đài, mới phát hiện nơi đó đã sớm không thấy huấn luyện viên kia đâu. Vì thế, huấn luyện viên của C Đại rốt cuộc là ai, cũng biến thành một trong các bí ẩn không thể phá giải lớn nhất của giải liên trường mãi cho đến về sau này...



Sau hậu trường, Từ Hiểu Kỳ ngước nhìn Lưu Xuyên hỏi "Sao tự dưng lại chạy? Mấy thành viên trong đội đang khen anh kìa."



Lưu Xuyên mỉm cười "Mấy vụ nhỏ nhỏ này tôi chạy ra góp vui làm cái gì."



Từ Hiểu Kỳ hỏi "Trên giấy khen sẽ không có tên anh đúng không?"



Lưu Xuyên nói "Có gì đâu."



Anh giúp đội của trường, chỉ bởi vì đây là trường mà anh đang học, muốn góp chút sức vì trường, thế thôi.




Bốn người vừa ăn lẩu vừa trò chuyện, ăn suốt một giờ, mới coi như là lấp đầy bụng.



Ăn lẩu xong, cảm giác như cả người cũng ấm lên theo, bốn người đứng dậy rời khỏi tiệm, mới phát hiện tuyết đã ngừng rơi. Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Lưu Xuyên liền đề nghị "Có muốn tiện đường đi xem Cố Cung một cái không? Chỗ này cách Cố Cung khá gần."



Tần Dạ hơi nhíu mày "Cố Cung? Mấy năm trước tôi đi rồi."



Lưu Xuyên nói "Cậu đi vào ngày hè đúng không? Đi xem thử đi, mùa đông tuyết rơi cảm giác rất khác."



Đây là lần đầu tiên Lý Tưởng đến Bắc Kinh, trong lòng cũng rất là háo hức muốn đi xem mấy thắng cảnh danh tiếng ở Bắc Kinh, nghe Lưu Xuyên nói như vậy liền đồng ý nói "Đi đi, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, lễ khai mạc tới chiều tối mới bắt đầu, tranh thủ thời gian buổi chiều này chúng ta đi ngao du một chút đi."



Ngô Trạch Văn đưa mắt nhìn Lưu Xuyên một cái, ý là cũng không có ý kiến.



Tần Dạ thấy ánh mắt chờ mong của Lý Tưởng, cũng chỉ phải gật đầu "Được rồi, tùy mấy người."



Cả đám bốn người dắt díu nhau đi tới Cố Cung, Lý Tưởng rất là tích cực chạy đi xếp hàng mua vé vào cửa. Hiện tại tuy rất lạnh, nhưng nơi này dù sao cũng là thắng cảnh nổi danh của Bắc Kinh, rất nhiều du khách cũng nhân dịp tuyết rơi đến ngắm Cố Cung, cũng không thiếu các đoàn du lịch được hướng dẫn viên dắt đi xem, mỗi đoàn du lịch cầm một cái cờ, xanh xanh đỏ đỏ nhìn khá là hoành tráng.



Tần Dạ không thích đám đông cho lắm, nên chỉ đứng ở ngoài xa xa nhìn vào, quả nhiên, Cố Cung được phủ lên một lớp áo trắng thoạt nhìn càng thêm nguy nga đồ sộ, khác biệt hẳn so với phong cảnh ngày hè.



Xung quanh rất nhiều du khách thi nhau chụp ảnh, Lý Tưởng mua phiếu trở lại, cũng cầm di dộng kéo một cô gái đi ngang qua nói "Người đẹp, chụp dùm tụi này một tấm được không, cảm ơn!"



Nụ cười của Lý Tưởng rất là sáng lạn, ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân, làm cho người khác vừa nhìn liền có ấn tượng tốt, cô gái kia cũng rất nhiệt tình nhận lấy di động của cậu, hỏi lại "Chụp cho ai nè?"



Lý Tưởng chỉ mấy người đứng bên cạnh nói "Bốn đứa này, chụp một tấm chung."



Nữ sinh nhìn bốn người trước mặt, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc một tiếng: Bốn tên này đẹp trai ghê ta! Tuy là mỗi người một kiểu, phong cách hoàn toàn không giống nhau, một người ấm áp, một người lạnh lùng, một người anh tuấn, một người nhã nhặn, nhưng mỗi người đứng một mình chẳng phải đều là "trai đẹp" sao? Bốn anh chàng đẹp trai cùng nhau dạo Cố Cung, hấp dẫn rất nhiều tầm mắt của du khách xung quanh.



Tần Dạ khẽ nhíu mày, anh không thích chụp ảnh cho lắm, nhưng chịu không nổi nhiệt tình của Lý Tưởng, bị Lý Tưởng lôi kéo đi qua, đành phải nghiêm mặt đứng chỗ đó, sống lưng thẳng tắp hệt như đang tập đứng nghiêm...



Lưu Xuyên thì lại cười đến vô cùng sung sướng, kéo Ngô Trạch Văn qua đứng cạnh mình, Ngô Trạch Văn đưa tay đẩy kính mắt, vẻ mặt không có chút cảm xúc nào.



Cô gái nọ giơ di động lên, ấn vào phím chụp ảnh——



Trong ảnh, Tần Dạ đứng ở tuốt mé bên trái, sắc mặt cứng ngắc, khẽ cau mày, cả người đứng thẳng tắp hệt như một cái cột, bên cạnh là Lý Tưởng cười đến tươi roi rói, cũng thừa dịp nhanh nhảu vươn tay khoác lên vai Tần Dạ. Cạnh đó là Lưu Xuyên, khóe môi khẽ cong cong, bộ dáng rất là phong độ lịch lãm, bên cạnh anh là Ngô Trạch Văn, tuy gương mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại chăm chú thật lòng nhìn thẳng về phía camera.



Sau lưng bốn người họ, là một Cố Cung trang nghiêm túc mục bị bao phủ bởi lớp áo tuyết trắng, xung quanh là đám người rộn ràng nhốn nháo.



Đó, là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của bọn họ...



____________________



Giải thích một chút



+ Thụy tuyết triệu phong niên (瑞雪兆豐年): Tuyết lành báo trước năm được mùa, đây là một câu ngạn ngữ nghề nông phổ biến, ý là một mùa đông đúng là báo trước về một năm sau đó mùa màng bội thu, cũng tức là điềm dự báo cho mùa màng thu hoạch năm sau.