Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 4173 : Tết âm lịch (2)

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Giải T.G.A rất nhanh liền đến hồi kết thúc, so với hai vòng tuần hoàn phải đánh liên tục ba tháng trong giải thường quy của Liên Minh mà nói thì các giải đấu quá độ như thế này đều rất ngắn, đánh khoảng hai tuần liền chấm dứt, cũng không tạo ra sóng to gió lớn gì đối với giới chuyên nghiệp Võ Lâm, rất nhiều đội trưởng thậm chí còn không thèm để ý tới thành tích của giải T.G.A, mục đích chủ yếu của họ chỉ là mang đám tân nhân học hỏi kinh nghiệm mà thôi.



Các phóng viên thì ngược lại tỏ ra khá hứng thú đối với các gương mặt mới xuất hiện, tạp chí eSports đặc biệt làm một kỳ chuyên đề để đưa tin về các ngôi sao mới lần đầu lên sàn đấu trong giải T.G.A lần này.



Người nổi bật nhất không thể nghi ngờ chính là Trần Tiểu Bắc của chiến đội Thất Tinh Thảo, Lăng Đông của chiến đội Hoa Hạ cùng Hồ Bân của Lạc Hoa Từ, vân vân...



Các tuyển thủ này tuy bây giờ vẫn còn rất trẻ, trình độ cũng phát huy không quá ổn định, nhưng biết đâu chừng sẽ có người trong số họ trở thành đại thần đứng đầu trong tương lai cũng nên, có thiếu niên thiên tài Lộc Tường làm tiền lệ trước đó thôi, cho nên không ai dám xem thường thực lực của những thiếu niên trẻ tuổi này.



Đến cuối cùng, chiến đội đoạt giải quán quân giải T.G.A mùa đông năm nay chính là Thất Tinh Thảo, Hoa Hạ đoạt á quân, quý quân thuộc về Đồng Tước.



Lộc Tường cười nói "Đồng Tước luôn lấy huy chương đồng na, đây là cái huy chương đồng thứ tư rồi..."



Nhóc này cứ mỗi lần toét miệng cười đều để lộ ra hai cái răng cọp be bé, bị phóng viên tinh mắt chụp lại, kèm theo những lời mà cậu nhóc phát biểu đăng làm đầu đề tin tức trên trang báo mạng eSports.



Một năm trước Đồng Tước từng một lần đoạt được tổng quán quân, nhưng ở các mùa giải khác cơ hồ đều là đoạt huy chương đồng, khiến cho người hâm mộ Đồng Tước có chút buồn bực nghĩ thầm, quả nhiên là do tên chiến đội có một chữ "Đồng" sao? Nhưng lại nghĩ, đoạt được nhiều huy chương đồng như vậy cũng là chứng minh chiến đội Đồng Tước thành công tiến vào tứ cường rất nhiều lần, cũng xuất sắc hơn những chiến đội không đoạt được giải nào nhiều lắm rồi.



Lộc Tường vô cùng cao hứng, còn lấy bốn cái huy chương đồng ra đặt cạnh nhau chụp một cái.



Giải T.G.A mùa đông chấm dứt, Liên Minh chuyên nghiệp Võ Lâm cũng nghênh đón kỳ nghỉ ngơi đầu tiên sau năm mới.



Từ ngày 25 tháng 1 cho đến tận ngày 29 tháng 1, hơn một tháng trời, xem như là cho các tuyển thủ một kỳ nghỉ xả hơi dài hạn toàn năm, kỳ nghỉ ngơi vào đông dài hơn so với mùa hạ, là bởi vì mùa đông có kèm theo một cái tết Âm Lịch, Liên Minh cho phép nghỉ ngơi, các tuyển thủ có thể trở về nhà mừng năm mới, sum họp bên thân nhân gia đình đã không gặp cả một năm qua.



Đương nhiên trước khi kỳ nghỉ ngơi bắt đầu, các tuyển thủ chuyển đội cũng phải cất công một chuyến đến chiến đội mới báo danh cũng như sắp xếp chỗ ở.



***



Dương Kiếm một mình xách theo vali đi đến Cáp Nhĩ Tân.



Lần trước đến Cáp Nhĩ Tân với thân phận là đội trưởng cùng Tần Dạ dẫn dắt chiến đội Trường An đến đây quyết đấu với Tuyết Lang, khi đó Trường An bị Tuyết Lang đánh đến tơi bời hoa lá, thế mà hiện tại, mình lại phải lấy thân phận đội phó chiến đội Tuyết Lang đến câu lạc bộ Tuyết Lang báo danh, đúng là sông có khúc người có lúc, chỉ trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa nghiên trời lệch đất, cảm giác quả thực vô cùng châm chọc.



Quản lý chiến đội đích thân đến sân bay đón Dương Kiếm, hiển nhiên là để tỏ vẻ coi trọng sự gia nhập của Dương Kiếm. Chiến đội Tuyết Lang vẫn luôn yếu kém về mặt lôi đài, lôi kéo tuyển thủ mạnh về đấu đơn như Dương Kiếm cũng là để đề cao thực lực chỉnh thể cả đội.



Sau khi chiến đội Trường An bị giải tán, Dương Kiếm cũng chín chắn hơn được một chút, thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt đầy ngạo khí của lúc trước bây giờ trở nên trầm mặc ít lời, ánh mắt vốn dĩ bén như lưỡi kiếm cũng đã trở nên thâm trầm thu liễm, cả người giống như là trưởng thành chỉ trong nháy mắt...



Mấy hôm nay bầu trời Cáp Nhĩ Tân tuyết rơi liên tục, nơi này được mệnh danh là thành phố băng tuyết, khác xa hoàn toàn so với cảnh sắc ở Tây An, dọc theo đường đi nhìn xung quanh qua lại rộn ràng nhốn nháo, nhưng Dương Kiếm lại chỉ cảm giác vô cùng xa lạ.




"..." Lưu Xuyên nháy mắt cảm thấy áp lực đè nặng trên vai.



Lần đó Lưu Xuyên nghỉ thi đấu chạy ra nước ngoài, kỳ thật là bị mẹ mình Dương Thu Ninh đuổi đi thăm ông ngoại. Ông ngoại anh, Dương Sinh Dân là một người cực kỳ nghiêm khắc, nói chuyện lúc nào cũng nghiêm túc, có thể nói là một ông lão khó tính, Lưu Xuyên từ bé tới lớn chưa từng thấy ông ngoại mình mỉm cười lần nào. Cả Dương gia ai cũng sợ ông, chỉ có mỗi đứa con gái Dương Thu Ninh là dám chống đối lại ông.



Dương Thu Ninh là con gái thứ hai của nhà họ Dương, Lưu Xuyên còn có một người cậu hai với một vị cậu út, hiện tại không ở Bắc Kinh.



Tới buổi trưa, Lưu Xuyên cùng Lưu Mông lái xe đến sân bay đón ông ngoại bà ngoại, ông ngoại anh tuy đã bảy mươi tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất khỏe mạnh, tinh thần sung mãn, bước đi thoan thoắt như bay. Bà ngoại khí sắc cũng hồng hào, vẻ mặt hiền hậu mỉm cười bước tới, nói với hai anh em "Lưu Xuyên của bà đúng là càng lớn càng đẹp trai, Hiểu Mông cũng xinh gái hẳn ra."



Lưu Hiểu Mông vui vẻ nhào tới ôm lấy bà ngoại "Bà ngoại, bà đúng là biết nói quá hà!"



Lưu Xuyên cũng cười nói "Bà ngoại thật tinh mắt."



Ông ngoại Dương Sinh Dân lạnh lùng liếc Lưu Xuyên một cái, không nói lời nào.



Lưu Xuyên cười tủm tỉm chủ động bước tới xách hành lý dùm ông ngoại mình, sau đó mời hai người lên xe mang về nhà.



Lúc họ về dến nhà thì Lưu Bác Viễn đã sớm vào bếp nấu xong bữa cơm chiều, một bàn cơm tất niên đầy đủ mọi thứ, gà vịt heo cá thứ gì cũng có, thoạt nhìn rất là phong phú.



Cả nhà lần lượt ngồi vào ghế chuẩn bị ăn thì, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông, Lưu Xuyên đứng dậy xoay người đi mở cửa.



Vừa mở cửa liền thấy bên ngoài có một thanh niên dáng người cao lớn, tay cầm một hộp quà đứng ở bên ngoài, người nọ mặc áo khoác dài màu đen, trên cổ choàng một cái khăn cũng màu đen tuyền, càng làm nổi bật gương mặt với làn da trắng trẻo của mình, gương mặt với ngũ quan phối hợp với nhau thoạt nhìn rất đẹp trai.



Nhìn thấy Lưu Xuyên, người nọ rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ cúi thấp đầu, nhỏ giọng kêu một tiếng "Anh họ."



Lưu Xuyên "ha ha" cười to một tiếng, duỗi tay vỗ nhẹ bả vai của đối phương, nói "Thực sự anh đây không muốn thừa nhận có một thằng em họ như chú mày chút nào đâu... Dương Kiếm, làm anh mất mặt quá sức."



"..." Dương Kiếm cúi đầu đến muốn cắm luôn mặt vào ngực.



Lưu Xuyên xáp lại gần nhỏ giọng nói "Ông ngoại đang ở trong nhà đấy, nói chuyện để ý một chút, đừng có bàn tới cái gì chiến với chả đội, anh không muốn tiêu đời chung với chú mày đâu em họ, có nghe không?



Dương Kiếm vội vàng gật đầu "Em biết rồi."



Lưu Xuyên nghe vậy khẽ cười, nói "Vào nhà đi."