Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 4176 : Tết âm lịch (5)

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Lúc Ngô Trạch Văn trở lại thì mẹ cậu đang ngồi trong phòng khách xem tv, thấy cậu vào nhà liền nói "Trạch Văn, con qua đây, mẹ có lời muốn nói với con."



Ngô Trạch Văn cởi áo khoác ra, rồi mới xoay người bước đến trước mặt bà hỏi "Có chuyện gì vậy mẹ?"



Phùng Đan nói thẳng "Con thích cái cậu Lưu Xuyên kia đúng không?"



Ngô Trạch Văn kinh hoàng mở to hai mắt "Cái... Cái gì?" Bởi vì quá mức khẩn trương mà suýt nữa là cắn vào đầu lưỡi.



Phùng Đan dịu dàng nói "Mẹ là người thân duy nhất của con, là người tận mắt thấy con trưởng thành từng chút một, con tưởng mẹ không đoán ra con đang nói dối trước mặt mẹ sao?"



Ngô Trạch Văn "..."



Vẻ mặt của cậu nháy mắt trở nên tái nhợt, mười ngón tay cũng xiết lại thật chặt, giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm cúi gục đầu xuống.



—— Là vì từ bé không có ba cho nên càng có xu hướng tiếp cận nam tính? Hay là bởi vì Lưu Xuyên quá mức xuất sắc cho nên không tự chủ được mà động lòng?



Bất kể là nguyên nhân gì đi nữa thì đối với một vị gia trưởng mà nói, tính hướng của con cháu trong nhà khác hẳn với người thường quả thực đáng sợ không khác gì quỷ dữ...



Nhìn đối diện là người mẹ mà cậu yêu thương nhất, Ngô Trạch Văn chỉ cảm thấy yết hầu như mắc nghẹn không nói nên lời.



Phùng Đan thấy con trai mình cúi đầu vẻ mặt hổ thẹn, tự dưng lại cảm giác đau lòng vô cùng.



Thực tế thì bà đã hoài nghi con trai mình tính hướng không bình thường từ lâu rồi, mặc dù giữa con trai và mẹ có rất nhiều thứ không dễ nói ra, nhưng dù sao bà cũng là người từng trải... Nam sinh ở độ tuổi Trạch Văn mà chưa từng quen bạn gái, hơn nữa lại chẳng có chút hứng thú nào đối với nữ sinh, lấy cớ là vì học tập lại càng làm bà khó tin hơn...



Chỉ có một lý do duy nhất, con trai mình không thích nữ tính.



Phùng Đan lúc mới đầu hoài nghi điều này cũng từng khổ sở, cũng từng chua xót trong lòng, không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng dần dần ngẫm lại, nếu tính hướng của Trạch Văn thật sự không thể thay đổi, kẻ làm mẹ như bà còn có thể làm thế nào nữa đây? Chẳng lẽ làm ầm lên rồi từ mặt đứa con trai này sao?



Đứa con trai này từ bé liền biết nghe lời, hiểu chuyện, cho tới bây giờ chưa từng làm mẹ mình phải quan tâm lo lắng dù chỉ một chút, lại còn luôn quan tâm mẹ mình, lúc nào cũng cần cù chăm chỉ kiệm ăn kiệm dùng, bảo nó đi học dương cầm nó liền cố gắng thi đến bằng diễn tấu, bảo nó tham gia thi đua vật lý cũng cố gắng nhiều lần đoạt giải, mỗi lần thắng giải nhận được tiền thưởng trong tay, đầu tiên nghĩ đến cũng là phải mua cái gì cho mẹ mình đây...



Một đứa con ngoan như vậy, chẳng lẽ chỉ vì yêu thích không giống người bình thường, mình liền đi trách móc oán giận, làm khó làm dễ nó, khiến nó thương tâm khổ sở hay sao?




Cơ mà vậy liền khổ cho Dương Kiếm, Dương Sinh Dân dự định sang nhà mình ở suốt một tháng, lão gia tử nổi tiếng là nghiêm khắc với đám con cháu, nên một tháng này Dương Kiếm chắc chắn là phải cúi đầu giả bộ làm đứa cháu ngoan hiền... Nghĩ dến đây, Lưu Xuyên liền dùng ánh mắt sung sướng khi thấy người khác gặp họa liếc nhìn Dương Kiếm một cái, vừa lúc đụng phải ánh mắt cực kỳ ai oán của cậu em mình...



Lưu Xuyên ra vẻ đồng tình vỗ vai em họ, kề sát lại gần nhỏ giọng nói "Ông ngoại ở nhà cậu út một tháng đó, lần này chú mày đừng mơ đụng tới cái máy tính. Mà thôi, một tháng này tranh thủ tỉnh lại đầu óc đi, về sau đừng để mình biến thành heo hữu của Phương Chi Diên. Phải rồi, đừng nói với anh là anh họ của chú nhé, mất mặt anh lắm."



"..." Dương Kiếm thật là buồn bực muốn chết.



Lưu Xuyên am hiểu nhất là "xát muối" vào vết thương người khác, từ bé Dương Kiếm vừa căm hận lại vừa sùng bái người anh họ này, còn từng có dạo xem Lưu Xuyên như kẻ địch ảo tưởng của mình, Lưu Xuyên hoàn toàn không chút khách khí rắc muối vào vết thương của mình, Dương Kiếm cũng chỉ có thể người câm nuốt hoàng liên, có khổ mà nói không nên lời.



Sáng ngày hôm sau, cả nhà Lưu Xuyên tập thể xuất phát đi sân bay đến Thượng Hải, Lưu Xuyên tranh thủ lúc ở đại sảnh chờ lên máy bay nhắn tin cho Ngô Trạch Văn "Trạch Văn, tôi phải đi với gia đình đến Thượng Hải chúc tết cậu út, ngày mai không thể đón cậu đi sân bay được, tôi cũng lùi vé rồi, đợi đến hôm kia bay thẳng từ Thượng Hải đến Trường Sa luôn."



Ngô Trạch Văn trả lời "Ok, ngày mai tôi tự đón xe đến sân bay cũng được."



Lưu Xuyên căn dặn "Một mình nhớ chú ý an toàn, tôi ở Trường Sa đợi cậu."



Ngô Trạch Văn nói "Ừ, ngày mốt gặp."



Lưu Xuyên vừa mới tính cất di động vào thì lại có âm thanh báo tin nhắn vang lên, Lưu Xuyên cứ tưởng là Ngô Trạch Văn nhắn tới gì đó, tâm trạng hớn hở cầm lên nhìn, nhất thời kinh ngạc vô cùng—— tin nhắn đến từ Lý Tưởng, nội dung rất dài "Hê hê hê, đoán xem tui đang ở đâu? Tui đã đến Tây An rồi nè! Mới vừa từ sân bay đi ra, đang trên đường xuất phát đến nhà Tần Dạ. Sư phụ xin cứ yên tâm, đệ tử nhất định dùng ba tấc đầu lưỡi của mình khuyên Tần Dạ đến Trường Sa, sư phụ cứ ngồi chờ tin tức của đệ tử đi!"



"..." Lưu Xuyên có chút nghẹn trân nhìn tin nhắn này, lát sau mới trả lời lại "Thật sự chạy tới Tây An rồi đó hả? Tần Dạ biết không?"



Lý Tưởng nói "Không, tính cho Tần Dạ bất ngờ chơi! Phải rồi, mau mau nói cho tui biết địa chỉ của Tần Dạ đi, giờ tui chạy đi tìm!"



Lý Tưởng làm như vậy quả thực có hơi xúc động, cơ mà mặt dày mày dạn chạy đi tìm Tần Dạ như vậy, nếu thực sự có thể thuyết phục được Tần Dạ thì Lý Tưởng đúng là đại công thần không chạy đi đâu được..



Lưu Xuyên khẽ mỉm cười, nhắn địa chỉ qua cho Lý Tưởng, nói "Cố lên, hoàn thành nhiệm vụ sư phụ ghi cho đệ tử một công lớn!"



Lý Tưởng trả lời "Yes sir! Đệ tử nhất định dốc hết sức mình, có chết cũng không từ, có lôi cũng phải lôi Tần Dạ tha về Trường Sa!"



Mà lúc này, Tần Dạ vẫn còn đang nằm ngủ ở nhà, hoàn toàn không biết người nào đó đang vui sướng hí hửng chạy đi tìm mình...