Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 114 : Lương sư ích hữu

Ngày đăng: 16:42 18/04/20


Tiểu đội ba người nằm úp mặt chết dưới đất, trong lòng tức muốn chết!



Thực tế mà nói, nếu cả ba người tỉnh táo hơn một chút, sẽ dễ dàng nhận ra một điều, Đường Môn trước mắt trình độ cao hơn bọn họ không chỉ là một cái đẳng cấp mà thôi.



Chỉ là, cách thức chơi diều bọc hậu đánh lén của tên Đường Môn này thực sự khiến người ta phẫn hận muốn chết! Hoàn toàn sờ không được vạt áo của hắn, đã bị hắn trực tiếp vòng ra sau lưng rồi tung ám khí đánh chết... như vậy không hận sao được?



Ba người này đều là thành phần dễ máu nóng, bị giết chết dễ như bỡn vậy, cũng đã là nghẹn một bụng tức giận rồi, kệ ngươi là cao thủ hay thấp thủ, tuyệt đối phải chửi cho đã miệng mới được!



Lúc này, kênh chat cận xuất hiện một cái mặt mỉm cười kèm theo dòng chữ "Đứng lên tâm sự tí xem, tại sao giết đồng đội tôi?"



Nhìn đến câu nói gần như là khiêu khích này, Trư lung thảo lập tức phẫn nộ "Chỗ này cũng không phải nhà mày mở, tụi tao cũng muốn ở đây cày cấp! Bộ mày mới biết chơi game sao? Giành bãi cũng cần lý do?"



Đường Môn lập tức phát một loạt biểu tình kinh ngạc "Ố ô, giành bãi train cũng có thể đúng lý hợp tình như vậy?"



Trư lung thảo cả giận "Mắc mới gì tới mày! Tao thích giành bãi của ai liền giành đó!!!"



Lưu Xuyên nhịn không được bật cười, chọn tên của Trư lung thảo gửi tư tán gẫu "Mấy đứa chơi game hung hăng phách lối như vậy, Tiếu đội của mấy đứa biết không?"



Trong game, cứ mỗi khi nhận được tư tán gẫu của ai đó, hệ thống sẽ phát ra âm thanh "đinh đinh" báo cho người chơi biết, Trư lung thảo vừa nghe thấy âm thanh, mắt nhìn nội dung của dòng tư tán gẫu, trong đầu nháy mắt liên tưởng tới ánh mắt bén ngót của đội trưởng nhà mình, đột nhiên thấy lạnh cả sống lưng, vội vàng đánh chữ nói "Cái gì Tiếu đội đội Tiếu chứ! Nói bậy nói bạ cái gì đó!"



Lưu Xuyên có chút bất đắc dĩ "XX thảo, YY thảo, không phải kiểu đặt tên của công hội Thất Tinh Thảo sao? Bộ tưởng giấu tên công hội đi liền không ai biết mấy đứa hả?"



Trư lung thảo lập tức chột dạ nói "Mẹ! Tao giết người thì liên quan gì tới công hội? Tao nhìn mày không vừa mắt liền giết không được sao?"



Lưu Xuyên mỉm cười "Nếu là tới cày cấp, vậy cùng nhau đi."



Trư lung thảo đang mắng đến cao hứng, trong đầu suy diễn một đống các lời mắng chửi, chuẩn bị ân cần thăm hỏi đối phương một chút, lại không ngờ đối phương đột nhiên đổi đề tài, bảo là cùng nhau cày cấp, khiến Trư lung thảo nhất thời phản ứng không kịp, ngây ngẩn cả người "...Cái gì?"



Lưu Xuyên giải thích "Tôi bảo mọi người vào cùng một đội đánh quái. Bên mấy cậu ba người, bên tôi cũng ba người, hợp lại vừa đúng một đội đầy sáu người, 3 thêm 3 là sáu, dạy toán cho cậu là thầy thể dục sao, đơn giản vậy cũng không hiểu? Đủ sáu người thì vào đội cùng đánh ăn kinh nghiệm, cần gì phải giành bãi chứ?"



Trư lung thảo "..."



Lưu Xuyên tiếp "Vào hay không? Đội đầy sáu người được cộng thêm 6% kinh nghiệm, một lần kéo nhiều quái chút, thăng cấp sẽ nhanh hơn."



Trư lung thảo "..."



Lưu Xuyên nói "Vào đây vào đây, mau mau vào đội, cậu là Thiếu Lâm có thể kéo quái, hai tên Võ Đang kia đánh quái phụ."



Trư lung thảo "..."



Trư lung thảo lúc này quả thực rất muốn "cuốn theo chiều gió"...



Lấy lộn kịch bản rồi đúng không? Rõ ràng mới nãy vẫn còn cừu sát giết nhau đến đỏ cả mắt, lời kịch tiếp theo không phải nên là "Cứ đợi đấy, tao tuyệt đối giết tới khi nào mày del acc thôi!" hoặc là "Mày nhớ kỹ tao đó, tao đi gọi huynh đệ tới giết chết mày!"... sao?




Lý Tưởng nghe sư phụ nói như vậy, lập tức bừng tỉnh hiểu ra "Đệ tử hiểu rồi, sư phụ muốn đệ tử học hỏi thao tác với ý thức của Tiếu đội trưởng?"



Lưu Xuyên cười "Ý thức cùng thao tác của Tiếu đội bây giờ đệ tử học chưa được đâu, trước mắt điều mà đệ tử nên học từ anh ta, chính là cái nhìn đại cuộc cơ bản nhất của Thiếu Lâm."



Lý Tưởng lập tức bừng tỉnh hiểu được.



Sư phụ nói không sai, Tiếu đội trưởng là người đứng đầu tuyển thủ Thiếu Lâm giới liên mình, là đội trưởng của chiến đội Thất Tinh Thảo, muốn học được thao tác cùng ý thức từ người anh ta phải đến ngày tháng năm nào mới được chứ?



Học cái nhìn đại cuộc...?



Trước mắt Lý Tưởng giống như mở ra một cánh cổng thần bí...



Lưu Xuyên gửi đi một cái biểu tình vỗ vai cổ vũ "Thiếu Lâm là phái cần kẻ có cái nhìn đại cuộc nhất, nếu có ngày đệ tử mang đoàn đi đánh phụ bản, mang đội đi cạnh kỹ trường, hoặc là theo đội ngũ tham gia các trận thi đấu lớn, thân là một Thiếu Lâm, đệ tử phải lúc nào cũng nên nhớ kỹ một điều, mình chính là hậu thuẫn kiên cố nhất của toàn bộ đội ngũ!"



Thật lâu về sau, Lý Tưởng vẫn là nhớ như in những lời nói này——



Thân là một Thiếu Lâm, mình chính là hậu thuẫn kiên cố nhất của toàn bộ đội ngũ!



Lúc đội hữu tấn công, Thiếu Lâm nhất định phải xông lên trước tiên, bởi vì Thiếu Lâm da dày thịt béo, có thể giúp đồng đội hấp dẫn đại lượng cừu hận! Mà khi đội hữu lui về thì, Thiếu Lâm nhất định phải là kẻ lui sau cùng, bởi vì Thiếu Lâm máu nhiều phòng cao, có thể trợ giúp đồng đội ngăn cản đại lượng sát thương!



Thiếu Lâm, chính là một chiếc tank, là một tấm thuẫn thịt...



Nhưng, cũng là hậu thuẫn kiên cố nhất trong lòng các đội hữu của mình!



Lý Tưởng đột nhiên chợt nhớ, mấy hôm trước mình còn dám dõng dạc tuyên bố "Thiếu Lâm vào cạnh kỹ trường vô dụng lắm..."



Hồi trưởng lại, thật tình cảm thấy hổ thẹn vô cùng.



Lý Tưởng xấu hổ ho khan một tiếng, đối với khung tán gẫu QQ nghiêm túc gửi đi một câu "Sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ bắt đầu lại, cố gắng học hết thảy mọi thứ!"



Lưu Xuyên gửi đi biểu tình mỉm cười "Cố lên."



Một vị sư phụ tốt, cũng chỉ cần như vậy là đủ rồi!



Lý Tưởng trong lòng cảm động muốn chết, gõ đi một đống biểu tình ôm chầm trên khung chat QQ, kèm theo một câu "Cảm ơn sư phụ!"



Lưu Xuyên ở bên kia máy tính nhìn, im lặng mỉm cười.



Đồ đệ nhị hoá, rốt cuộc bắt đầu trị liệu theo kế hoạch.



Lưu Xuyên tin tưởng, bằng tốc độ tay cùng ngộ tính của Lý Tưởng, rất nhanh cậu chàng có thể thoát khỏi hàng ngũ gà công nghiệp, bước vào con đường trở thành một đại sư chân chính có thể gánh vác trách nhiệm!