Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 5193 : Kế hoạch huấn luyện (hạ)

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Kế hoạch huấn luyện lâm thời sửa chữa, lại có thêm sự gia nhập của Tần Dạ, nhất thời trở nên có hiệu quả gấp bội.



Chỉ qua một tuần ngắn ngủi thôi mà trình độ của cả ba người Từ Sách, Lâm Đồng cùng Ngô Trạch Văn đều tiến bộ rõ rệt. Năng lực đấu đơn của Từ Sách vốn dĩ cực mạnh, lúc trước từng được Lưu Xuyên đánh giá sẽ trở thành "Đại tướng thủ lôi xuất sắc nhất của Long Ngâm", cũng trong một tuần huấn luyện này, biểu hiện dũng mãnh cùng liều mình của Từ Sách khiến cho cả Lam Vị Nhiên lẫn Tần Dạ đều phải âm thầm kinh hãi.



Người nam nhân trẻ tuổi này trên người tràn đầy một loại cảm giác hung ác, giống như một lưỡi dao nhỏ được mài đến mức bén nhọn vô cùng, nhưng thực sự mà nói thì một tuyển thủ lôi đài đúng là nên có cái loại khí thế gặp thần giết thần, gặp phật giết phật này.



Có điều, Tần Dạ cũng đồng thời nhận ra được khuyết điểm của Từ Sách—— không đủ bình tĩnh.



Từ Sách quá mức kiêu ngạo, hơn nữa rất dễ bị người khác khiêu khích khiến cho nổi nóng mất bình tĩnh, đây là điều tối kị nhất khi thi đấu.



Mỗi lần Tần Dạ đánh với Từ Sách, đều không nhịn được nhớ đến Dương Kiếm lúc trước... Khi ấy Dương Kiếm cũng giống như vậy, tuổi trẻ chưa đầy hai mươi, cả người tràn ngập khí thế bén nhọn, lúc nào cũng tỏ ra thái độ "Ta là số một", cảm thấy bản thân cực kỳ tài giỏi không gì không làm được, cho nên chẳng thèm coi ai ra gì...



Từ Sách rất lợi hại, không sai, nhưng so với đám đại thần Liên Minh thì lợi hại của Từ Sách cũng chẳng thấm vào đâu, nội mỗi cái khiếm khuyết kinh nghiệm thi đấu thôi cũng đủ để cho đám đại thần kia hành cậu ta lên bờ xuống ruộng. Hiện tại điều cần nhất chính là tranh thủ trước khi giải đấu bắt đầu mài giũa bớt nhuệ khí của người này, nếu không Tần Dạ lo Từ Sách sẽ trở thành một Dương Kiếm thứ hai.



May mắn một điều là Từ Sách rất nghe lời anh bạn "ngồi cùng bàn" Giang Thiếu Khuynh, có nhiều lời không tiện ngay mặt nói ra, Tần Dạ liền nhờ Giang Thiếu Khuynh chuyển lời đến cho Từ Sách.



Lam Vị Nhiên thì ngược lại, đầu óc tràn đầy mấy ý tưởng xấu xa, nghĩ ra một biện pháp khá là thiếu đạo đức —— để Ngô Trạch Văn pk với Từ Sách.



Ngô Trạch Văn tính cách cực kỳ bình tĩnh, lại cần cù chịu khó, trong đầu nhìn cái gì cũng thành tọa độ cùng công thức chuẩn mực, mỗi một bước đi đều được tính sẵn bằng các phép giải toán phức tạp, dù cho gặp phải tình huống nào đi nữa, cậu ta cũng sẽ không bị khiêu khích đến mức làm bừa làm loạn, lúc nào cũng tuân theo tiết tấu của chính mình mà làm.



Từ Sách thì ngược lại, luôn nôn nóng mất bình tĩnh, thích liều mạng với đối thủ, tiết tấu của người này lúc nào cũng rối loạn thành một nùi, đôi khi vì xúc động quá đỗi, không thèm sợ chết lao lên thí mạng một phen với đối thủ.



Lam Vị Nhiên cười nói "Hai người có thể học hỏi ưu điểm của đối phương, lẫn nhau bù qua lại."



Phong cách của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, Ngô Trạch Văn quá bình tĩnh, thiếu một chút ý chí liều lĩnh, Từ Sách thì lại liều mình quá đà đâm ra mất đi tính cân bằng ổn định, để hai người họ đánh nhau, ăn hành lẫn nhau, tra tấn lẫn nhau để tự bù đắp khiếm khuyết của bản thân...
Từ Sách khó chịu vò đầu nói "Biết rồi biết rồi, sao tự dưng cậu lại trở nên dài dòng lôi thôi như vậy, bị Lý Tưởng lây bệnh à?"



Giang Thiếu Khuynh đỏ mặt, nhỏ giọng nói "Thật ra là... Tần Dạ bảo tôi nói với cậu."



Từ Sách tức giận quay đầu trừng mắt "Tần Dạ không kêu cậu nói là cậu mặc kệ tôi đúng không?"



Giang Thiếu Khuynh vội lắc đầu "Tất nhiên là không phải rồi, chúng ta là bạn học chung, lại ngồi cùng bàn suốt thời trung học, tôi đối với cậu tự nhiên là không giống bọn họ rồi. Quen nhau ngần ấy năm, làm sao tôi có thể không quan tâm cậu được?"



Từ Sách "..."



Nhìn ánh mắt trong suốt của Giang Thiếu Khuynh tràn ngập chân thành, hơn nữa ánh mắt Giang Thiếu Khuynh nhìn mình giống như có chút gì đó "rất khác", có phải... Giang Thiếu Khuynh cũng là có cảm giác với mình hay không? Cho nên mới luôn mềm lòng, hơn nữa luôn không kềm được quan tâm mình? Nghĩ như vậy, đáy lòng Từ Sách đột nhiên có chút nhộn nhạo, quả thực rất muốn rất muốn ôm chầm lấy người trước mắt, hôn lên môi cậu ấy thật lâu thật lâu, hôn đến khi cậu ấy nói không nên lời, để cậu ấy hiểu được "người bạn trung học" này kỳ thật đã sớm có ý với cậu ấy...



Tiếc là, Từ Sách vừa mới vươn tay tính biến suy nghĩ thành hành động thì, di động của hai người đột nhiên vang lên, là một tin nhắn đến từ đội trưởng Lưu Xuyên.



"Các đồng chí Long Ngâm thân mến, mời mọi người nhanh chóng đến lầu ba tập họp, có một chuyện quan trọng cần thảo luận:)"



Một khắc ấy, Từ Sách quả thực chỉ muốn bay lên lầu ba bóp chết cái tên Lưu Xuyên kia!



Mẹ nó, thật là biết lựa thời gian nhắn tin mà!



Giang Thiếu Khuynh xem xong tin nhắn, cười khẽ nói "Chúng ta trở về thôi, Xuyên đội nhắn tin tập thể như vậy nhất định là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với mọi người."



Nói xong liền xoay người dắt theo Jojo đi trước, Từ Sách nhìn theo bóng lưng của người nọ, hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm quyết định phải tìm một dịp "dạy dỗ" lại cái tên đội trưởng Lưu Xuyên kia—— Vui lòng đừng nhắn tin tào lao trong giờ nghỉ ngơi được không? Có biết như vậy sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc "Trao đổi tình cảm" giữa các đội viên với nhau không??