Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 5198 : Mùa giải mới

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Chín thành viên chia tay nhau, ai nấy đều tự trở lại trường học hoặc là về với công tác hằng ngày. Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng cùng Lâm Đồng đều là sinh viên năm tư, nên sau khi khai giảng cả bốn người đều phải bắt tay chuẩn bị tài liệu để biện hộ cho luận văn tốt nghiệp của mình, Lam Vị Nhiên trở về trường tiếp tục giảng dạy, Từ Sách cũng về Thượng Hải, Giang Thiếu Khuynh bởi vì lúc trước khi nghỉ đông đã xin với đơn vị nghỉ hết các ngày nghỉ trong năm còn lại, cho nên lúc này cũng phải trở lại công ty đi làm. Như vậy kể ra, Tần Dạ lại trở thành người nhàn rỗi nhất bọn.



Vốn Tần Dạ tính sau khi rời Liên Minh sẽ sang Singapore nhờ chị hai của mình giúp đỡ tìm việc làm bên ấy, nhưng hiện tại kế hoạch lại đột nhiên thay đổi, anh cũng không bay qua Sing nữa mà tiếp tục ở lại Tây An. Từ bé đến lớn hai vị phụ huynh nhà Tần Dạ đều bận rộn việc làm ăn, rất ít khi quản lý anh, chị hai lại ở cách xa cũng không cách nào trông nom được, thế là Tần Dạ bắt đầu chuỗi ngày ăn sung ngủ sướng, mỗi ngày đều ngủ đến khi nào tự tỉnh mới thôi, thức dậy rồi liền ăn uống, xem phim hoặc là chơi game một chút, đôi lúc cũng lên mạng tra cứu chuẩn bị các tư liệu về giải đấu toàn quốc năm nay cho chiến đội, cuộc sống trôi qua thoải mái vô cùng.



Sau khi khai giảng, ai nấy đều trở nên bận rộn hẳn lên. Đồng thời, mùa giải thứ mười một của Liên Minh Võ Lâm cũng chính thức mở màn vài ngày 1 tháng 3.



Sân chủ nhà mùa giải thứ mười là ở Bắc Kinh, còn ở mùa giải mười một năm nay sân chủ nhà sẽ do sân Quảng Châu đảm nhiệm, Lưu Xuyên tranh thủ mua vé, dẫn theo Ngô Trạch Văn cùng Lý Tưởng đi xem.



Lễ khai mạc mùa giải năm nay hoành tráng hơn mùa trước rất nhiều, Diệp Thần Hi cùng các thành viên của chiến đội Lạc Hoa Từ dẫn đầu tiến lên sân khấu, cầm lệnh kỳ quán quân trả lại cho Liên Minh. Chủ tịch Lý Hán Tông vẫn như năm trước, bằng ba câu ngắn gọn giải quyết xong phần đọc diễn văn. Tiết mục giải trí của lễ khai mạc năm nay còn mời vài ca sĩ nổi danh đến biểu diễn các ca khúc chủ đề của tám môn phái, kèm theo rất nhiều màn kịch ngắn do các đoàn xã cosplay biểu diễn, khán giả khắp hiện trường vỗ tay như sấm dậy, tiếng reo hò, tiếng hoan hô vang liên tục không ngừng.



Như mọi năm, lễ khai mạc sẽ kèm theo hai trận đấu làm nóng mùa giải, trận đầu là quán quân mùa trước "Lạc Hoa Từ" đánh với chiến đội Kinh Cức mới thăng cấp bước vào Liên Minh năm nay. Trên cơ bản cũng không có gì bất ngờ hay lội ngược dòng nào diễn ra như năm trước; Trận thứ hai là Quốc Sắc đánh với Tuyết Lang, trận này thì đáng xem hơn một chút, được khá nhiều kênh thông tin truyền thông đăng tải, nguyên nhân là do tân đội phó Quốc Sắc – Hứa Hân Nhiên cùng tân đội phó Tuyết Lang – Dương Kiếm đều là tuyển thủ xuất thân từ chiến đội Trường An. Hai người từng là đội hữu, hiện tại lại phải đánh lẫn nhau... Trong lòng bọn họ nghĩ thế nào không ai biết, cơ mà các phóng viên cùng khán giả ngồi xem rất sung sướng nhìn màn kịch hay này... Chỉ có mỗi fan của Trường An mới cảm thấy khó chịu.



Lý Tưởng ngồi trên ghế khán giả, dõi mắt nhìn Dương Kiếm cùng Hứa Hân Nhiên ở hai phòng cách âm, trong lòng có chút phức tạp... Còn nhớ lễ khai mạc mùa giải trước, mình từng chạy tới tận Bắc Kinh xem Dạ Sắc thi đấu, lúc ấy cả Dương Kiếm lẫn Hứa Hân Nhiên đều là đội hữu của Tần Dạ, cũng là lần Trường An bị Tuyết Lang bất ngờ đánh bại một cách nhục nhã... Hiện tại đội trưởng Trường An lại trở thành đội phó của Tuyết Lang, Tần Dạ thì nghỉ thi đấu ở nhà tĩnh dưỡng, mà trong danh sách 16 chiến đội của mùa giải năm nay cũng đã không còn cái tên "Trường An" nữa...



Tần Dạ ở nhà có đang xem lễ khai mạc nay không nhỉ? Có khi nào sẽ cảm thấy khổ sở khi thấy cái tên Trường An đã hoàn toàn biến mất hay không?



Lý Tưởng nghĩ vậy, không kềm được mình lấy di động ra nhắn tin cho người nọ "Tần Dạ, tui đang ngồi ở hiện trường lễ khai mạc nè, anh có đang xem không?"



Tần Dạ trả lời "Có, đang xem."



Lý Tưởng nói "Lát nữa có trận giữa Quốc Sắc với Tuyết Lang, anh xem thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá ha!"



Còn chưa kịp bấm gửi tin nhắn, đã nhận được một cái tin khác từ Tần Dạ "Lại tính an ủi tôi đấy à? Không cần."



Lý Tưởng "..."



Nhìn tin nhắn chưa kịp gửi đi trên màn hình di động, Lý Tưởng có chút xấu hổ gãi gãi đầu, sao Tần Dạ đoán ra được ý đồ của mình nhỉ... Cơ mà, cái cảm giác tâm linh tương thông như thế này khiến cho tâm trạng của cậu chàng đột nhiên vui sướng hẳn lên. Lý Tưởng bởi vì cảm thấy đau lòng nên mới muốn an ủi Tần Dạ, nhưng thực tế thì Tần Dạ là một người rất kiên cường, hoàn toàn không cần mấy lời an ủi này. Cũng phải, qua lâu như vậy rồi còn gì, trong lòng Tần Dạ hẳn cũng đã phai nhạt chuyện này rồi...



Lý Tưởng cười cười, xóa tin nhắn đi rồi mới nói sang chuyện khác "Anh cảm thấy Tuyết Lang với Quốc Sắc ai sẽ thắng?"



Tần Dạ nói "Phần thắng của Tuyết Lang cao hơn."



Cùng lúc này, Ngô Trạch Văn cũng đang hỏi Lưu Xuyên "Anh cảm thấy Tuyết Lang sẽ thắng hay là Quốc Sắc sẽ thắng?"



"Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ là Tuyết Lang." Lưu Xuyên nhẹ giọng giải thích "Trước giờ lôi đài chiến vốn là điểm yếu của cả Tuyết Lang lẫn Quốc Sắc, đoàn chiến ngược lại mạnh hơn một chút. Hiện tại Tuyết Lang kéo Dương Kiếm vào đội, lôi đài chiến hoàn toàn có thể lấy trọn 3 điểm, còn về đoàn chiến thì... Chiến thuật đánh chậm kéo dài của Chu Mộc phỏng chừng cũng không xài được trước mặt Phương Chi Diên, dạo gần đây Phương đội luôn dẫn theo Dương Kiếm cùng nhau đánh rank, hiển nhiên là vì luyện tập phối hợp. Mùa giải lần này e là Tuyết Lang sẽ thay đổi đấu pháp mới."



Ngô Trạch Văn gật gù, lại hỏi "Vậy tỷ số? Bảy hai?"
***



Sau khi chấm dứt buổi phỏng vấn, trên đường trở về khách sạn, Dương Kiếm vẫn luôn cúi đầu ngồi im trong góc, lông mày khẽ cau, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó, Phương Chi Diên ngồi bên cạnh liếc nhìn một cái, nói "Có chuyện thì nói ra đi, đừng nghẹn trong lòng chi cho khó chịu."



Dương Kiếm trầm mặc một lát, mới nhỏ giọng nói "Hôm nay anh bảo muốn đoạt quán quân, nhưng tôi cảm thấy... khoảng cách giữa cúp quán quân với chiến đội chúng ta giống như còn thiếu một chút..."



Nhìn vẻ mặt thật lòng của Dương Kiếm, Phương Chi Diên nhịn không được bật cười "Cậu nghe mà tin thật à? Tôi chỉ là nói nói với phóng viên thôi, bảo muốn đoạt quán quân nghe cho có chí khí chút ấy mà. Thực tế mà nói thì mùa giải lần này mục tiêu của Tuyết Lang là đánh vào tứ cường, có thể đoạt được cái cúp tôi liền thấy thỏa mãn rồi. Đâu có ai ăn một bữa liền thành kẻ mập đâu, chuyện gì cũng phải từ từ."



Dương Kiếm nghe vậy có chút xấu hổ nhìn qua chỗ khác... Tính ra mà nói thì câu "Muốn đoạt quán quân" cơ hồ đã trở thành đáp án tiêu chuẩn của các đội trưởng khi trả lời phóng viên chẳng phải sao? Vậy mà nãy giờ mình còn ngồi suy tính đắn đo cả buổi trời khả năng đoạt quán quân của Tuyết Lang, kết quả hóa ra là Phương Chi Diên chỉ là nói lời khách sáo với phóng viên mà thôi! Dương Kiếm nhất thời cảm giác như chỉ số IQ của mình quên đóng tiền cước, đi hỏi cái vấn đề như vậy, ngu chết!



Thấy vẻ mặt xấu hổ của đối phương, Phương Chi Diên khẽ mỉm cười, nhoài người kề sát tai cậu nói nhỏ "Lúc nãy phóng viên hỏi cậu có điều gì thay đổi hay không, có một điểm tôi chưa nói."



Dương Kiếm nghi hoặc quay sang hỏi "Cái gì?"



Phương Chi Diên nói "Hiện tại cậu có sức hấp dẫn hơn so với lúc trước."



Dương Kiếm "..."



Nhìn vào ánh mắt ôn hòa của đối phương, không hiểu lồng ngực đột nhiên giật nhẹ một cái, tuy bản thân Dương Kiếm trước giờ vẫn biết bản thân mình rất có sức hấp dẫn, nhưng bị Phương Chi Diên ngay mặt khen như vậy lại khiến cậu đột nhiên có chút... ngại ngùng.



Phương Chi Diên mỉm cười, nói tiếp "Lúc trước cậu giống như một con cọp con cứ luôn nhe răng giơ vuốt, móng vuốt tuy rằng sắc bén nhưng tính cách lại quá mức ngây thơ. Hiện tại cậu đã chín chắn hơn nhiều, tự nhiên cũng càng hấp dẫn hơn. Đợi đến mùa giải chính thức diễn ra, cậu chắc chắn sẽ được càng nhiều người yêu mến, đừng luôn nghĩ đến những chuyện đã qua đi, hiện tại chúng ta là đồng đội sát vai chiến đấu với nhau, có muốn nghĩ thì nghĩ đến đội trưởng tôi đây nhiều hơn một chút, biết chưa?"



"..." Dương Kiếm xấu hổ gật đầu "Biết rồi."



Nhưng mà... lời này nghe sao có cái gì đó là lạ thì phải? Cái gì mà "Nghĩ đến đội trưởng tôi đây nhiều hơn" chứ? Phải là "Nghĩ đến chiến đội chúng ta nhiều hơn" mới đúng chứ?



Dương Kiếm cố ý phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong đáy lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Quảng Châu về đêm sáng rực vô số đèn màu rực rỡ, trên đường xe cộ qua lại tấp nập, Dương Kiếm không chỉ một lần đến thành phố này, nhưng mỗi lần đến đây đều mang trong lòng tâm trạng khác nhau.



Hôm nay, trong trận chiến khai mạc mùa giải thứ mười một, cậu rốt cuộc đã tự chứng minh bản thân mình trên sàn đấu—— chứng minh Dương Kiếm chưa bao giờ là một kẻ hèn nhát nhu nhược.



Dẫu cho kẻ khác mắng chửi cậu thế nào, cười nhạo cậu ra sao đi nữa, chuyện qua đi chung quy là qua đi, cậu cũng không có cách nào vãn hồi mọi thứ, những kẻ thích cười... thôi cứ mặc bọn họ cười đi.



Bắt đầu từ mùa giải này trở đi, Dương Kiếm sẽ là đội phó của chiến đội Tuyết Lang, cậu sẽ sát cánh bên cạnh Phương Chi Diên, dẫn dắt đội ngũ này, một lần nữa hướng về giải quán quân mà tiến!