Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 5204 : Lễ tốt nghiệp

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Tối hôm đó, Ngô Trạch Văn đột nhiên nhận được một cái tin nhắn riêng từ weibo của bên quan phương Võ Lâm, là tin nhắc chúc mừng của kênh rút thăm trúng thưởng "Chúc mừng bạn trong trận đấu chung kết mùa giải thứ mười một giữa chiến đội Đồng Tước và Lạc Hoa Từ đoán trúng tỷ số cuối cùng, cũng may mắn được rút thăm trúng, mời bạn hãy lựa chọn phần thưởng, kèm theo tin nhắn ghi rõ tên nhận bưu kiện cùng địa chỉ và điện thoại, chân thành cảm bạn bạn đã luôn đón xem và ủng hộ Liên Minh Võ Lâm!"



Nhìn thấy tin nhắn này, Ngô Trạch Văn cả người vui vẻ, lập tức lựa chọn phần thưởng đã mơ ước bấy lâu —— bộ figure phiên bản nam Ngũ Độc!



Bộ figure với tạo hình cực kỳ chân thật này là một trong những món quà lưu niệm với số lượng có hạn được phát hành trong mùa giải thứ mười một, giá cả vô cùng sang quý, mà mỗi người trúng thưởng chỉ có thể lựa chọn mô hình của một môn phái mà thôi. Ngô Trạch Văn trả lời tin nhắn kèm theo địa chỉ xong liền đứng dậy xuống lên lầu gõ cửa phòng Lưu Xuyên.



Lưu Xuyên mở cửa, mỉm cười hỏi "Có chuyện gì vậy Trạch Văn?"



Ngô Trạch Văn nói "Tôi mới trúng thưởng."



Lưu Xuyên kinh ngạc "Trúng thưởng gì vậy?"



Ngô Trạch Văn đáp "Là lúc trước anh giúp tôi đoán tỷ số post lên weibo, phía Võ Lâm ngẫu nhiên rút thăm may mắn thưởng cho quà lưu niệm."



Suốt mùa giải lần này cứ xem mỗi trận đấu Ngô Trạch Văn lại theo thói quen đoán tỷ số share weibo, có đoán trúng cũng có trật, nhưng có vẻ như cậu không được mau mắn cho lắm, vẫn chưa trúng thưởng lần nào. Cơ mà lần này trận chung kết Lạc Hoa Từ vs Đồng Tước, đại đa số đều đoán Lạc Hoa Từ tháng, Ngô Trạch Văn hỏi Lưu Xuyên, Lưu Xuyên lại đoán là Đồng Tước thắng, cuối cùng không ngờ là Lưu Xuyên đoán đúng, Trạch Văn cũng may mắn trúng giải.



Thấy Ngô Trạch Văn vẻ mặt vui sướng, Lưu Xuyên liền bật cười "Vận may đến rồi nhỉ, cậu chọn phần thưởng xong chưa?"



Ngô Trạch Văn gật đầu "Rồi, tôi chọn figure nam Ngũ Độc."



Ánh mắt của cậu không kềm được thoáng nhìn trong phòng, phát hiện trên bàn của Lưu Xuyên có đặt một cái figure Đường Môn, đó vẫn là món quà mà Trạch Văn tự tay mua lúc trước tặng cho Lưu Xuyên, không ngờ anh ấy vẫn luôn giữ nó bên người, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nói "Cái figure kia anh vẫn còn giữ à?"



Ngô Trạch Văn không hay cười, mỗi lần vui vẻ chỉ biểu hiện ở đôi mắt trở nên trong suốt sáng ngời, Lưu Xuyên nhìn vào ánh mắt của cậu, không hiểu sao lồng ngực giật nảy một trận, trong đầu chợt nhớ đến cái ôm ở hiện trường thi đấu lần đó, không hiểu sao rất muốn ôm lấy Ngô Trạch Văn, cảm giác ôm trọn cậu ấy vào lòng thực sự rất... rất tốt.



"Lưu Xuyên?"



Thanh âm bên tai kéo Lưu Xuyên khỏi dòng suy nghĩ, anh đưa tay sờ chóp mũi, nói "Đương nhiên còn giữ rồi, là quà cậu tặng tôi mà."



"..." Ngô Trạch Văn ngại ngùng nhìn đi chỗ khác.



Nhìn vành tai đỏ hồng của đối phương, trong lòng Lưu Xuyên đột nhiên xúc động, nhẹ nhàng nói "Trạch Văn, khoảng thời gian này cậu tiến bộ rất nhanh, chúng ta hợp tác cũng ngày càng ăn ý. Giai đoạn thi đấu vòng loại chúng ta có thể sẽ thường xuyên phải dùng chiến thuật đánh hai bốn này, cho nên sắp tới mỗi ngày cậu cố gắng dành ra thời gian cùng tôi đi đánh xếp hạng, tôi sẽ chỉ cậu vài loại đấu pháp khác nhau."
Ngô Trạch Văn nghe vậy đành phải nhận lấy "Cảm ơn mẹ."



Phùng Đan đưa tay vuốt nhẹ mái tóc con trai mình, một lát sau, lại hỏi "Con với Lưu Xuyên thế nào rồi?"



Ngô Trạch Văn nghe vậy vành tai liền ửng đỏ, có hơi xấu hổ nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng nói "Không, không thế nào..."



Phùng Đang bất đắc dĩ nói "Nói vậy là tới giờ cậu ta cũng không biết con thích cậu ta?"



Ngô Trạch Văn cúi đầu, không trả lời.



Phùng Đan khe khẽ thở dài "Mẹ chỉ sợ con như thiêu thân lao đầu vào lửa, không có kết quả tốt mà thôi. Ba của Lưu Xuyên là giáo sư nổi tiếng, mẹ cậu ấy lại là nữ cường nhân thương giới, gia đình họ như vậy.. họ đồng ý chấp nhận con hay không đã khó nói rồi. Giáo sư Lưu Bác Viễn thoạt nhìn như rất hiểu lý lẽ, cũng rất ủng hộ con cái tự lập sự nghiệp, nhưng như vậy không có nghĩa là ông ấy sẽ đồng ý cho con trai của mình cùng một người nam nhân ở bên nhau. Mới nãy mẹ nhìn ra được, Lưu Xuyên rất là tôn kính ba của mình, nếu như ba cậu ấy kiên quyết phản đối chuyện của hai đứa, con cảm thấy chuyện hai đứa sẽ có kết quả sao?"



Nghe mẹ nói như vậy, Ngô Trạch Văn chỉ cảm thấy đáy lòng mình đột nhiên lạnh như băng.



Cậu chỉ là lỡ yêu mến một người mà thôi... Chỉ là, con đường yêu mến Lưu Xuyên này giống như một lối mòn mọc đầy bụi gai, một mình cậu len lỏi trên đường mòn, bị gai đâm đến cả người đều đầy thương tích, nhưng kết quả cuối cùng lại chưa hẳn sẽ như ý nguyện của cậu.



Nhưng mà đến tận bây giờ bảo cậu bỏ cuộc, cậu làm sao cam tâm?



—— Cậu đã muốn lún vào quá sâu rồi, làm sao có thể quay đầu lại được đây?



Ngô Trạch Văn xiết chặt nắm tay, ngẩng đầu kiên định nói "Mẹ, bất kể kết quả như thế nào đi nữa, con vẫn muốn thử một lần."



Nhìn con trai mình kiên cường nói như vậy, Phùng Đan cảm thấy trong lòng đau xót, chỉ đành phải nhẹ nhàng cầm lấy tay Ngô Trạch Văn, nói "Chuyện này mẹ không thể giúp đỡ được con, mẹ chỉ có thể cam đoan một điều, mẹ vĩnh viễn cũng sẽ không ngăn cản hay tạo áp lực cho con. Con trai, nếu như có một ngày con cảm thấy mệt mỏi, hãy trở về Bắc Kinh, mẹ sẽ ở nhà chờ con."



"..." Ngô Trạch Văn khóe mắt chua xót, cậu ra sức gật đầu một cái, nói "Con biết rồi, mẹ."



Đây là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cậu.



Những lời của mẹ khiến cho Ngô Trạch Văn hiểu được một điều, dù cho tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa, ít nhất cậu vẫn còn một mái nhà, còn có một người mẹ ruột thịt vô hạn thương yêu cậu.