Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 5219 : Tổng kết (Hạ)

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Sau khi giáo huấn Tiểu Dư, mọi người đều chờ xem tiếp theo đội trưởng sẽ gọi đến ai, Lưu Xuyên lại mở miệng nói: “Thiếu Khuynh, tự cậu nói xem hôm nay đoàn chiến cậu đánh không tốt chỗ nào?”



Ý thức của Giang Thiếu Khuynh cao hơn Tiểu Dư, sau khi thi đấu xong, cậu cũng biết mình làm không tốt điểm nào, rất nhanh liền trả lời: “Tôi đã nghĩ mình có thể nhanh chóng giải trừ trạng thái bị khống chế của mọi người, nhưng tốc độ phóng trận pháp của Tiêu Dao đối thủ thật sự quá nhanh, tôi hoàn toàn không theo kịp tiết tấu…”



Lưu Xuyên thấp giọng nói: “Ưu điểm lớn nhất của cậu là khả năng đánh giá toàn cục chứ không phải tốc độ tay. Hôm nay rõ ràng cậu đã bị phụ trợ bên kia kéo vào tiết tấu của hắn, tại sao lại muốn đọ tốc độ với hắn? Cậu chỉ cần bày trận pháp đối kháng của Thái cực Võ Đang ‘Thiên cương Bắc Đẩu trận’ ra, thì dù Tiêu Dao phóng ra trận gì cậu còn cần phải quan tâm sao?”



Giang Thiếu Khuynh hổ thẹn cúi đầu.



Lưu Xuyên nói toạc ra mấu chốt, sau này cậu cũng nghĩ tới vấn đề này, theo lời Lưu Xuyên, nếu như cậu có thể tung ra “Thiên cương Bắc Đẩu trận” một cách đúng lúc, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Dao bên kia căn bản không thể động vào cậu. Cậu cũng có thể giúp Tiểu Dư tranh thủ thêm thời gian để tăng mana cho cả đội, không đến mức bị trận pháp hỗn loạn của Tiêu Dao đẩy vào con đường họa vô đơn chí, trực tiếp sụp đổ.



Làm phụ trợ trong đội, đã không khống chế được sự tình, ngược lại bị cuốn vào tiết tấu của đối phương, lại đọ tốc độ với hắn, thực sự vô cùng ngu ngốc.



Mặt Giang Thiếu Khuynh đỏ lên, cúi đầu không biết nên nói gì…



Lưu Xuyên đi tới trước mặt cậu nói: “Thiếu Khuynh, cậu vẫn còn quá tự ti. Thực ra cậu có thể chơi rất tốt, giống như trong trận đầu tiên cùng Trạch Văn lấy được chiến công đầu, sau đó khi phụ trợ đoàn chiến cậu cũng đánh vô cùng chính xác. Nhưng khi phụ trợ đối phương tạo ra áp lực, cậu vì tự ti mà vội vã đi đối phó với hắn, đáng tiếc tốc độ tay của cậu không cao, căn bản theo không kịp, chắc chắn sẽ luống cuống tay chân. Thực ra nếu tỉnh táo cậu hoàn toàn có thể không cần chú ý tên đó, tiếp tục dựa vào ý nghĩ của mình mà đánh. Đối phương ra trận pháp quấy nhiễu kiểu gì cậu căn bản không cần để ý, chỉ cần đề phòng mấy trận pháp mấu chốt mà thôi. Đối với toàn cục cậu phải có cảm giác cân bằng, cậu có hiểu không?”



Giang Thiếu Khuynh lập tức gật đầu nói: “Anh nói đúng, Xuyên đội! Hôm nay tôi quá lo lắng, thật ra cái trận pháp suy yếu kia không cần phải cố giải cho nhanh, chậm vài giây công kích cũng không quan trọng. Mấu chốt là phải phòng được trận pháp hỗn loạn, trận pháp đó của Tiêu Dao trực tiếp khiến chúng ta sụp đổ, đây hoàn toàn là lỗi của tôi, vì tôi đã nghĩ quá nhiều, cũng không đủ bình tĩnh và quyết đoán, ngược lại bị cuốn vào tiết tấu của hắn sinh ra rối loạn, thực sự xin lỗi mọi người…”



Giang Thiếu Khuynh vốn là người nghiêm túc cẩn thận, thái độ nhận sai cũng vô cùng thành khẩn, Lưu Xuyên cũng không nói thêm, chỉ mỉm cười vỗ vai cậu: “Cậu biết là tốt rồi, tin tưởng vào bản thân thêm một chút. Tôi không thể cầm tay dạy cho cậu lúc nào nên phóng trận pháp gì, vào thời điểm mấu chốt tôi không chú ý được cậu, cậu cần phải tin tưởng vào phán đoán của chính mình.”



Người con trai này luôn kiên định, cũng lại rất dễ mềm lòng. Vì lúc trước chọn sai lưu phái, bị những người mới nhỏ tuổi hơn ở đội tuyển Càn Khôn hành hạ một năm, về sau còn giải tán, nản lòng thoái chí rời liên minh chuyên nghiệp. Cậu là một người mới đã lớn tuổi, lại trải qua nhiều ngã rẽ như vậy vì thế vô cùng tự ti. Từ khi Lưu Xuyên giúp cậu hiểu ra, đổi lưu phái để chơi phụ trợ, khiến cậu tin tưởng vào bản thân hơn, nhưng khi gặp đối thủ mạnh lại mắc lỗi.



Những đồng đội bên cạnh đều rất mạnh, Giang Thiếu Khuynh có cảm giác bản thân vẫn theo không kịp. Cậu vẫn luôn cố gắng luyện tập, nhưng tốc độ tay chậm hơn người khác là khuyết điểm từ khi sinh ra, không thể thay đổi được. Vẫn còn nhớ vào thời điểm toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm đọ tốc độ tay, Giang Thiếu Khuynh là người dừng lại đầu tiên, tốc độ tay chỉ hơn 200, còn chưa bằng nổi một nửa Xuyên thần…



Vì tốc độ tay chậm nhất, trong lòng cậu vẫn mang chút phức cảm tự ti…



Lưu Xuyên nói không sai, chính xác là cậu không đủ tự tin!



Một phụ trợ giỏi cần phải có tiết tấu của chính mình, không thể đối đầu với phụ trợ phe địch, Giang Thiếu Khuynh lại phạm vào điều tối kỵ nhất khi chơi vị trí này!



Tuy tuyển thủ chơi phụ trợ không khiến nhiều người quá chú ý, nhưng sự thật thì vị trí này nhiều lúc có thể xoay chuyển chiến cuộc! Đứng đằng sau đồng đội phụ trợ cũng giống như quân sư khống chế toàn bộ cục diện trên chiến trường, nghĩ thử mà xem, trong chiến dịch, nếu quân sư không đủ tự tin thì chiến cuộc sẽ trở nên như thế nào?



Trước đây Lưu Xuyên từng khen cậu nhiều lần, khiến Giang Thiếu Khuynh tự tin hơn một chút, nhiều khi cũng tin vào phán đoán của bản thân… Nhưng đến tận hôm nay, Giang Thiếu Khuynh mới ý thức được sâu trong đáy lòng vẫn chôn giấu sự tự ti, tại thời khắc mấu chốt sẽ mang tới ảnh hưởng vô cùng xấu cho đồng đội!



Đối mặt với người đội trưởng cậu coi như “Bá Nhạc” này, Giang Thiếu Khuynh cảm thấy hổ thẹn hận không thể tìm cái hố mà chui xuống.



Lưu Xuyên thấy người con trai thành thật hối hận mặt đầy ảo não, cũng không nhẫn tâm nói thêm, vỗ vai cậu nói: “Trở về suy nghĩ lại cho kỹ, về sau chú ý hơn.”



Giang Thiếu Khuynh gật đầu nói: “Được.”



Tiếp theo Lưu Xuyên nói: “Lý Tưởng.”



Lý Tưởng lập tức đứng dậy: “Đây! Đội trưởng cứ mắng tôi đi!”



Lưu Xuyên cười cười nói: “Hôm nay cậu phát huy không tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá tệ. Chủ yếu là ở pha giao tranh tổng cuối cùng, tôi yêu cầu cậu ra phía trước là để đối phó với phụ trợ, kết quả ngược lại cậu lại bị Thiếu Lâm biên kia khống chế. Đương nhiên cũng không thể trách mỗi cậu, Thiếu Lâm bên kia là tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu bị lép vế cũng là bình thường, cố đấu cũng không để làm gì, tuyển thủ chuyên nghiệp kia so ra vẫn mạnh hơn, về cần luyện tập nhiều hơn.” Lưu Xuyên quay đầu về phía Tần Dạ: “Tần Dạ, dù sao gần đây cậu cũng nhàm chán không có việc gì làm, cậu luyện thêm cho cậu ta đi.”




Hắn vẫn mong Thiếu Khuynh thành công. Vì Thiếu Khuynh thích thi đấu, hắn mới bỏ hết công việc mà gia nhập đội tuyển, chỉ hy vọng có thể ở cùng một chỗ với cậu lâu hơn một chút. Nhưng hắn không hề nghĩ tới cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng kết quả thi đấu, không hề nghĩ tới chính Từ Sách hắn đã tự tay chôn vùi cơ hội lên chuyên nghiệp của mọi người!



Một Từ Sách cản trở người khác như vậy, một Từ Sách khiến Giang Thiếu Khuynh khổ sở như vậy… Hắn bỗng chán ghét bản thân vô cùng.



Đối diện với một Giang Thiếu Khuynh không ngừng cố gắng, đáy lòng Từ Sách ngập tràn áy náy, hắn gắt gao ôm lấy Giang Thiếu Khuynh, thấp giọng nói: “Đã đến lúc tôi rời đi rồi, cậu thay tôi nói một tiếng xin lỗi với đội trưởng, về sau… cậu cùng Xuyên đội cố gắng thi đấu thật tốt, tôi không thể ở bên cậu được nữa, tôi không muốn mình ảnh hưởng đến cậu thêm nữa.”



Giang Thiếu Khuynh ngẩn người, sửng sốt quay đầu nhìn hắn: “Cậu nói cái gì? Cậu muốn rời đi sao?”



“…” Từ Sách không đáp lại.



Giang Thiếu Khuynh nói: “Xuyên đội mắng cậu cũng là vì muốn tốt cho cả đội, cậu đừng để trong lòng rồi cáu kỉnh với đội trưởng như thế.”



“Không liên quan tới đội trưởng.” Từ Sách thấp giọng cắt lời, “Là vì bản thân tôi cần phải đi.”



“… Tại sao bỗng nhiên cậu lại nói như vậy?” Giang Thiếu Khuynh kiên nhẫn nói, “Vừa rồi đội phó Lam nói với tôi, mấy trận kế tiếp anh ấy sẽ đánh phụ trợ, tôi cảm thấy sắp xếp như thế cũng khá ổn, có hai đại thần chuyên nghiệp Tứ Lam cùng Xuyên đội ra sân, chúng ta hẳn có thể thuận lợi thăng hạng, cậu cần gì phải hành động theo cảm tính như thế?”



Thực sự là ông nói gà bà nói vịt.



Bỗng nhiên Từ Sách cảm thấy rất khổ sở, lần nào hắn nói chuyện đều biểu đạt không rõ suy nghĩ của mình, mà mỗi lần như vậy Giang Thiếu Khuynh đều không thấy được trọng điểm…



Hắn lựa chọn gia nhập đội tuyển là vì muốn có thêm thời gian ở bên cạnh Giang Thiếu Khuynh. Hôm nay hắn lựa chọn rời đi cũng là bởi vì sợ cảm xúc của mình ảnh hưởng đến việc thi đấu sau này của Giang Thiếu Khuynh. Hắn đầu tư vào đội tuyển, càng là vì tương lai sau này Giang Thiếu Khuynh giải nghệ có thể tiếp tục ở lại đội tuyển làm điều mình thích.



Hắn luôn đem Giang Thiếu Khuynh đặt ở vị trí trọng yếu nhất trong lòng mình, nhưng Giang Thiếu Khuynh lại hoàn toàn không biết gì cả…



Từ Sách trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: “Là tự tôi muốn đi, cậu đừng hỏi thêm nữa.”



Dứt lời hắn buông Giang Thiếu Khuynh ra, xoay người đi xếp hành lý. Giang Thiếu Khuynh nóng vội lập tức đứng lên đưa tay kéo hắn lại: “Từ Sách, cậu đừng xúc động. Tôi đi gọi đội trưởng đến, có gì từ từ nói chuyện…”



“Không liên quan tới đội trưởng!” Từ Sách đột nhiên quay đầu hung hăng trừng mắt với cậu, hốc mắt đỏ lên, trong mắt giăng đầy tơ máu, giống như con thú hoang bị thương. “Tôi muốn đi, là vì cậu – tôi gia nhập đội tuyển cũng là vì cậu! Cậu có hiểu không?!”



“…” Giang Thiếu Khuynh bị hắn hét to tới độ trái tim run lên, lưỡi bắt đầu líu lại: “Tôi, tôi hiểu… cái gì?”



Từ Sách vươn tay ra kéo Giang Thiếu Khuynh vào trong lòng, nâng cằm cậu lên rồi hung hăng hôn xuống.



– nếu cậu chịu nghĩ một chút thì sẽ hiểu! Dù sao chúng ta từ nay về sau cũng không có khả năng nữa rồi.



“Ư…”



Đầu lưỡi mạnh mẽ của người con trai xâm nhập trong miệng, tựa như dã thú điên cuồng hôn cậu, Giang Thiếu Khuynh nhất thời choáng váng, sững sờ đứng nguyên ở đó, não bộ trống rỗng.Hết chương 219.



Tỏ tình rồi!!! Cuối cùng chó điên cũng không nhịn nổi mà xông tới cắn rồi!!!! (๑•̀ㅂ•́)و✧



Mà khiếp chương này dài kinh lên được! _(:3」∠)