Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 5221 : Thanh xuân ngây ngô (Hạ)

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Từ Sách phát hiện bản thân thích Giang Thiếu Khuynh đại khái là vào đợt nghỉ đông năm lớp 11.



Trường điểm thường yêu cầu học sinh khối 11 phải học bù trong kỳ nghỉ đông, tuy Từ Sách rất ghét nhưng lại không thể không đến trường đầy đủ. Thầy giáo giao bao nhiêu bài hắn cũng đều làm, trong lớp nghe giảng khô khan khiến hắn cảm thấy vô cùng nhàm chán, những lúc nhàm chán như vậy hắn lại suy nghĩ miên man…



Nghĩ một lúc ánh mắt lại không tự chủ được đặt ở trên người Giang Thiếu Khuynh đang chăm chú nghe giảng bên cạnh.



Trừ tiết học sáng sớm đầu tiên Giang Thiếu Khuynh lại theo thói quen ngủ gật vì không đủ giấc, thời gian còn lại cậu đều nghe giảng rất nghiêm túc. Thầy giáo nói gì cậu liền ghi chép thật chi tiết, chữ Giang Thiếu Khuynh rất đẹp, đoan chính khiến bút ký trông giống như bản in.



Từ Sách rất ngạc nhiên không biết cậu ghi chép cái gì, tan học bèn lấy xem, vừa thấy liền nhíu mày: “Đơn giản như thế này mà cũng phải ghi lại à? Đây là công thức cơ bản hay dùng nhất, trong sách có mà. Vật Lý cũng không phải môn học thuộc lòng, cậu làm nhiều bài tập sẽ tự nhớ công thức hiểu chưa?”



Giang Thiếu Khuynh: “…”



Bị Từ Sách nói cho như thế, Giang Thiếu Khuynh xấu hổ đỏ mặt, tâm tình cũng có chút khổ sở nói: “Tôi không thông minh được như cậu, người ngốc sẽ có phương pháp học của người ngốc. Tôi chỉ biết học thuộc lòng, chứ nhiều công thức như vậy tôi không nhớ được…”



Giang Thiếu Khuynh cầm lại vở trong tay Từ Sách, yên lặng nhét vào trong cặp.



Từ Sách nghẹn họng một chút mới nhận ra vừa rồi mình hơi nặng lời. Rõ ràng là có ý tốt, muốn dạy cậu ta học Vật Lý cuối cùng lại biến thành cười nhạo. Nhìn bộ dạng cúi đầu khổ sở của Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách phiền lòng xuống nước nói: “Tôi không có ý đó…”



Giang Thiếu Khuynh cúi đầu không nói lời nào, rõ ràng là bị tổn thương, Từ Sách rất muốn đưa tay sờ tóc cậu, nhưng xung quanh có rất nhiều bạn cùng lớp, hắn chỉ có thể cố gắng kiềm lại.



Hắn phát hiện ánh nhìn của mình dù hướng đi đâu cuối cùng vẫn đặt trên người Giang Thiếu Khuynh, nhất cử nhất động của tên ngồi cùng bàn này cũng chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của hắn. Cả một ngày nghỉ, tâm tư Từ Sách hoàn toàn không đặt ở chuyện học hành, trong đầu toàn là bóng dáng của Giang Thiếu Khuynh.



Cho tới tận khi Giang Thiếu Khuynh ngốc nghếch đó giúp bạn nữ lớp bên chuyển thư tình cho hắn, Từ Sách trong cơn giận dữ mới phát hiện, hóa ra… bản thân mình thích Thiếu Khuynh.



Tính cách Từ Sách vốn phản nghịch từ bé, người bình thường khi gặp tình huống thích phải con trai thế này sẽ hoang mang vô cùng. Nhưng hắn lại chẳng quan tâm, đối với hắn thích chính là thích, không ảnh hưởng đến người khác. Nếu đã không quan tâm bạn học nói xấu sau lưng thế nào thì việc gì phải bận lòng chuyện bản thân thích phải bạn ngồi cùng bàn cơ chứ.



Giang Thiếu Khuynh cảm nhận được rõ ràng thái độ của Từ Sách với cậu tốt lên rất nhiều. Nhờ có Từ Sách giúp đỡ mà thành tích của Giang Thiếu Khuynh tiến bộ vượt bậc. Cuối học kỳ có đợt kiểm tra toàn khối, trắc nghiệm 100 câu, Giang Thiếu Khuynh đạt được 80 điểm môn Vật Lý, chính thầy giáo bộ môn cũng khen cậu tiến bộ nhanh.



Ngày ấy khi thi xong, Giang Thiếu Khuynh rất vui nói: “Từ Sách, tôi đãi cậu ăn cơm nhé, thành tích của tôi tiến bộ như thế cũng nhờ có cậu dạy cho.”



Từ Sách hơi kích động, ngoài mặt lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Tới nhà cậu ăn được không?”



Giang Thiếu Khuynh nghĩ nghĩ rồi nói: “Tới nhà tôi cũng được, bố mẹ tôi đều đi công tác cả rồi, chúng ta đi mua nguyên liệu về ăn lẩu đi.”
Lưu Xuyên cười cười sờ cằm: “Bản thân là đội trưởng thì đành đóng vai ác, tôi mắng các cậu cũng vì mong muốn đội tuyển có thể tiến xa hơn. Tôi không hề có ác ý gì, chỉ mắng chuyện thi đấu, không ghét người khác, Từ Sách cậu đừng để trong lòng!”



Từ Sách: “…”



Hắn định rời đi không phải vì Lưu Xuyên, mà là vì Giang Thiếu Khuynh, hắn không muốn ở lại ảnh hưởng đến Thiếu Khuynh. Ai ngờ đội trưởng đội phó lại tới, cuối cùng lại thành ra hắn vì bị đội trưởng mắng mà giận dỗi.



Từ Sách thấp giọng nói: “Không liên quan đến anh, là do bản thân tôi muốn đi.” Dứt lời liền liếc nhìn Giang Thiếu Khuynh.



Giang Thiếu Khuynh xấu hổ nói: “Đội trưởng, Từ Sách… trong nhà cậu ấy có chút việc, tạm thời muốn xin nghỉ phép.”



Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Trong nhà có chuyện? Có nghiêm trọng không?”



“…” Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách đành phải kìm lại không nói ra sự thật, huống hồ việc hắn thích Thiếu Khuynh cũng không cần thiết phải nói ra với mọi người, ngược lại còn khiến Giang Thiếu Khuynh xấu hổ.



Từ Sách đành phải lấy cớ nói: “Trong nhà có việc gấp cần tôi giải quyết, dù sao sắp tới tôi cũng không phải ra sân thi đấu, tôi rời đi cũng không có vấn đề gì đúng không?”



Lưu Xuyên gật gật đầu: “Nếu thực sự có việc, cậu có thể tạm thời xin nghỉ phép. Có điều sau khi giải Toàn quốc kết thúc, cậu phải trở lại đội ngay lập tức.”



Từ Sách: “…”



Lưu Xuyên nghi hoặc nhìn hắn: “Sao thế, có vấn đề gì à?”



“Sau này rồi nói.” Từ Sách nhíu mày nói: “Tôi đi trước.”



Dứt lời liền xách vali xoay người ra khỏi phòng.



Nhìn bóng dáng cao lớn của Từ Sách xoay người rời đi, mũi Giang Thiếu Khuynh có chút cay cay.



– cậu ấy cứ thế mà bỏ đi, sau này còn có thể quay về hay sao?



Vừa nghĩ đến việc hắn không quay lại nữa, Giang Thiếu Khuynh liền cảm thấy trái tim mình như bị một sợi dây siết chặt, vô cùng đau đớn, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.