Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 6253 : Gian kế của Tiểu Lộc

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Đội tuyển Đồng Tước là một đội ngũ trẻ tuổi, cũng tràn đầy sức sống, bắt đầu thành lập từ mùa giải thứ năm, được dẫn dắt bởi đội trưởng Thiệu Trạch Hàng, một người con lai cá tính lạnh lùng. Cũng từ năm đó, thiếu niên thiênbao tài Lộc Tường cũng từ Hoa Hạ chuyển tới, tạo nên tổ hợp hai người Thiệu Lộc, trở thành cặp đôi đẹp nhất liên minh chuyên nghiệp.



Bởi vì có Lộc Tường, đấu pháp của đội tuyển Đồng Tước vô cùng nhiệt huyết, dù Đồng Tước có thua trận cũng sẽ khiến khán giả xem thi đấu vẫn cảm thấy đã ghiền. Rất nhiều lần Đồng Tước đứng đầu trên bảng tổng sắp tại vòng bảng, nhưng đến vòng trong lại bỏ lỡ quán quân, chỉ lấy được huy chương đồng, nhưng Lộc Tường vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói: Không sao cả, mùa giải sau đánh tiếp.



– bởi vì trong lòng vẫn ngập tràn hy vọng, bọn họ chẳng sợ thất bại.



– đây chính là sức sống mà Lộc Tường mang tới cho đội tuyển Đồng Tước.



Dù Thiệu Trạch Hàng là đội trưởng của Đồng Tước, nhưng phong cách chỉnh thể của Đồng Tước lại ảnh hưởng rất lớn từ Lộc Tường, đôi khi bọn họ sẽ giống như Lộc Tường phạm phải sai lầm nào đó mà thua trận, nhưng phần lớn thời gian, mọi người trong đội tuyển Đồng Tước khi thi đấu vẫn khá bạo lực – “Đấu pháp gà bay chó sủa” là cụm từ tốt nhất để miêu tả về Đồng Tước, đương nhiên gà bay chó sủa là đối thủ. Nói cách khác, chỉ cần Lộc Tường xuất hiện trước mặt đối thủ, dù đối thủ đánh đội hình gì cũng sẽ bị gậy của cậu đánh cho loạn thành một đoàn, vũ khí của Lộc Tường cũng vì vậy mà bị gọi đùa là “Giảo Thi Côn”.



Trên màn hình lớn hiện ra thông tin của chín tuyển thủ của đội tuyển Đồng Tước tại mùa giải thứ 13 này, Lưu Xuyên giới thiệu theo thứ tự: “Thiệu Trạch Hàng, đội trưởng đội tuyển Đồng Tước, ID Huyễn Chi Phong Cảnh, Minh Giáo lưu phái Song đao, là người quyết định chiến thuật của cả đội và chỉ huy cao nhất khi thi đấu, cũng được coi là Minh Giáo đệ nhất liên minh chuyên nghiệp. Tuy người này còn trẻ, tính cách lại tương đối bình tĩnh, cách xử lý vô cùng quyết đoán, khả năng chiến thuật rất cao.”



“Lộc Tường, ID Lộc Đại Hiệp Phi Tường (Lộc đại hiệp bay lượn), Cái Bang Côn, là thiếu niên thiên tài hiếm có của liên minh chuyên nghiệp, mọi người ở đây không ít người đã từng giao thủ với cậu ấy trong game, có biệt danh “Thần Cái”, trình độ thế nào tôi sẽ không nhiều lời nữa.”



“Chu Tân Truyền, nhỏ hơn Lộc Tường một tuổi, là buff mới được đề bạt của Đồng Tước, trải qua mùa một mùa giải, hiện nay cũng đã đuổi kịp được nhịp đấu của đồng đội.”



“Quách Dịch An, Cái Bang Chưởng, là tuyển thủ chuyên đấu võ đài, ưu điểm ổn định…”



Lưu Xuyên giới thiệu lần lượt từng thành viên của Đồng Tước, sau đó lại chỉ vào hai người đứng cùng một chỗ trên ảnh nói: “Đinh Vinh, Phùng Siêu, đây là hai tuyển thủ chuyển từ Trường An sang, Tần Dạ cậu nói đi?”



Tần Dạ mở miệng nói: “Phùng Siêu đánh phụ trợ, chơi Võ Đang Thái cực, tính cách tương đối trầm ổn, đấu pháp cũng thiên về phong cách ổn định; Đinh Vinh là điển hình của kiểu tuyển thủ phái cấp tiến, đánh vị trí thích khách, cũng có thể đấu võ đài, năng lực cá nhân tương đối mạnh, am hiểu cách giết người trong nháy mắt, khuyết điểm là dễ tách rời cùng đoàn đội.”



Lưu Xuyên gật đầu nói: “Chín tuyển thủ của Đồng Tước, có hai người mới dự bị chỉ khi đấu với đội yếu mới lên sân luyện tập, năm nay mới 16 tuổi, rõ ràng là lực lượng mà Thiệu Trạch Hàng bồi dưỡng về sau. Đấu với Long Ngâm chúng ta, tôi nghĩ đội trưởng Thiệu sẽ không đưa người mới ra sân – nói cách khác, đấu lôi đài chắc chắn sẽ có một trong hai cao thủ Lộc Tường hoặc Thiệu Trạch Hàng, thậm chí có thể là cả hai cùng lên. Giờ chúng ta sẽ sắp xếp người thi đấu, mọi người có đề nghị gì thử nói xem?”



Từ Sách nghĩ nghĩ nói: “Tôi đánh đầu tiên đi.”



Trong chín vòng đấu luân phiên của Long Ngâm, phần lớn Từ Sách đều đánh đầu tiên, Lưu Xuyên gật đầu nói: “Vậy Từ Sách mở màn, Lâm Đồng đánh thứ hai.”


Thấy tên nhóc này vì đạt được gian kế mà khoái trá tươi cười, còn hé miệng lộ ra hai chiếc răng nanh dễ thương, đáy lòng Thiệu Trạch Hàng mềm nhũn, vươn tay vuốt tóc cậu nhóc.



Một khắc ấy, hắn rất muốn nói: Tiểu Lộc, nếu tôi bao em ăn cả đời, em có nguyện ý mãi ở bên tôi không?



Nhưng nhìn thấy đôi mắt trong veo đơn thuần của thiếu niên, Thiệu Trạch Hàng đành nuốt lại những lời này.



– hiện tại còn chưa đến lúc, Lộc Tường tuổi còn nhỏ, đội tuyển Đồng Tước cũng còn con đường rất dài phía trước, đợi Tiểu Lộc lớn hơn một chút, trưởng thành hơn một chút, hiểu được chuyện tình cảm rồi nói tiếp vậy.



Lộc Tường lại cúi đầu nhắn tin: “Sư phụ, Thiệu đội đồng ý bao đệ tử hai tháng đại tiệc, nên đệ tử nghĩ vẫn là nên đánh thắng sư phụ thôi:)”



Lưu Xuyên nói: “Ngươi đã bị trục xuất sư môn, gặp lại sau.”



Lộc Tường lập tức nhắn lại: “Tốt quá! Cảm ơn đại ơn đại đức của anh, cuối cùng em cũng không cần phải gọi anh là sư phụ nữa!”



Lưu Xuyên nói: “Tin nhắn vừa rồi là nhị đệ của đệ tử gửi, không liên quan tới sư phụ. Đồ đệ ngoan, chờ sư phụ đến cho ăn hành ha:)”



Lộc Tường: “…”



Thiệu Trạch Hàng đứng bên cạnh nhìn bộ dạng gửi tin nhắn vui vẻ của Lộc Tường, ánh mắt liền trở nên ôn nhu.



Đối thủ trận đấu tiếp theo là đội tuyển Long Ngâm do Lưu Xuyên dẫn dắt, dù thắng hay thua, có thể giao thủ cùng sư phụ, chắc chắn Tiểu Lộc sẽ rất vui.



Cậu nhóc này, nhìn qua thì mơ mơ màng màng, lại còn suốt ngày lạc đường, nhưng lại có một trái tim vô cùng thuần khiết.



Trong liên minh chuyên nghiệp phức tạp xô bồ này, Lộc Tường vẫn không quên mục đích ban đầu, cậu chỉ thích thi đấu mà thôi, vì vậy một khi lên sân tinh thần sẽ nâng cao gấp trăm lần, còn chuyện kết quả như thế nào…



Liên tục thua trận quan trọng ở vòng trong, bốn lần chỉ lấy được giải ba lại vẫn có thể vui vẻ như vậy, chẳng nhẽ lại bận lòng chuyện thắng thua một trận hay sao?