Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 6259 : Bữa ăn

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Những người khác trong đội sau khi thi đấu sẽ về chỗ ở ăn cơm dì Tôn nấu, Lưu Xuyên bảo Lý Tưởng đi đặt bàn trước, hắn cùng Tiểu Lộc, Trạch Văn phỏng vấn xong sẽ tới.



Tại nhà hàng gần sân đấu, vừa vặn là thời gian ăn trưa, Lý Tưởng đặt bàn xong, lại thêm Lộc Tường muốn ăn tôm, bốn người cùng nhau ngồi xuống ghế, Lưu Xuyên nhận menu từ tay phục vụ mỉm cười nói: “Này, Tiểu Lộc chọn món đi.”



“Được, vậy đệ tử không khách sáo đâu!” Lộc Tường cầm menu bắt đầu gọi món, buồn bực khi thi đấu đã sớm tan thành mây khói, đôi mắt cậu nhóc lóe sáng, nhìn chằm chằm các loại đồ ăn trên thực đơn.



Nhân viên phục vụ đứng cạnh viết danh sách đồ ăn cậu gọi mà toát mồ hôi, chỉ có bốn người mà gọi đồ cho tám người ăn là vì sao…



Lộc Tường nhanh chóng gọi ra mười món, nhân viên phục vụ nhắc lại order mỉm cười hỏi: “Còn gì nữa không?”



Lộc Tường nghĩ nghĩ nói: “Phải rồi, tôi còn chưa gọi món chính, vậy thêm một bàn bánh bao sữa với một bàn chè đậu đỏ đi.”



“…” Phục vụ viên thiếu chút nữa liền quỳ.



Đợi phục vụ đi khuất, Lưu Xuyên mới bất đắc dĩ nhìn Lộc Tường nói: “Cậu gọi nhiều như thế có ăn được hết không?”



Lộc Tường cười ha ha gãi đầu: “Ăn không hết có thể gói lại mang về làm bữa tối, mấy khi đươc sư phụ mời cơm, đệ tử nhất định phải vét sạch ví của sư phụ.”



Lý Tưởng nói: “Đúng thế, sư huynh, sư đệ ủng hộ sư huynh cho anh ấy phá sản!”



Lưu Xuyên gõ bàn: “Hai người các ngươi muốn làm phản đúng không? Không sợ ta trục xuất sư môn à?”



Lý Tưởng và Lộc Tường lập tức vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá!”



Lưu Xuyên mỉm cười sửa lời: “Nói đùa thôi, đồ đệ tốt như thế, sao ta đây có thể không cần.”



Lý Tưởng: “…”



Lộc Tường: “…”



Hai sư huynh đệ liếc nhau, cảm thấy sư phụ nhà mình thực sự rất đáng khinh.



Lưu Xuyên đột nhiên nghĩ ra gì đó, ghé vào tai Ngô Trạch Văn thấp giọng hỏi: “Trạch Văn, em có mang tiền không?”



Ngô Trạch Văn nói: “Làm sao?”



Lưu Xuyên nói: “Tiền tôi để trong thẻ tiết kiệm hết, hôm nay ra ngoài chỉ mang một tấm thẻ debit, số dư không nhiều lắm. Tiểu Lộc gọi một bàn đủ cho hai bữa ăn, tôi sợ đến khi thanh toán quẹt không đủ…”



“…” Hôm nay xem ra Tiểu Lộc quyết phải làm sư phụ phá sản, Ngô Trạch Văn nói: “Không sao, không đủ thì quẹt của tôi.”



Hai người đang kề tai thầm thì to nhỏ, Lộc Tường nhịn không được nói: “Sư phụ, hai người thầm thì cái gì thế?”



Lưu Xuyên quay đầu cười cười nói: “Tôi đang kể cho Trạch Văn nghe chuyện cậu đánh bản đồ không chiến bị ngã chết đó.”




Lộc Tường chưa bao giờ nghĩ tới, nếu có một ngày không còn Thiệu Trạch Hàng bên cạnh, cậu biết phải làm sao bây giờ?



Năm ấy khi sư phụ đưa cậu tới đội tuyển Đồng Tước, Thiệu Trạch Hàng chính là đội trưởng của đội tuyển, Lộc Tường đã quen với sự tồn tại của người con trai này, quen với việc Thiệu đội gánh vác toàn bộ gánh nặng của đội tuyển…



Cậu làm đội phó, mỗi ngày chỉ cần dạo một vòng quanh đội tuyển với Thiệu đội, giám sát các đội viên huấn luyện một chút là đủ. Về phần bố trí chiến thuật, an bài người thi đấu, những thứ này Lộc Tường không hề biết.



Trong số những đội phó của liên minh chuyên nghiệp, Lộc Tường là thảnh thơi nhất, nhẹ nhàng nhất. Thiệu Trạch Hàng cáng đáng hết gánh nặng của đội, Lộc Tường chỉ cần vui vui vẻ vẻ chơi đùa và ăn uống.



Lộc Tường vẫn luôn nghĩ mọi chuyện cứ mãi tiếp tục như thế này, dù sao lão Tiêu còn chưa rời đi, sư phụ cũng trở lại, tuyển thủ lão làng như Tần Dạ, Tứ Lam vẫn kiên trì, Thiệu đội còn kém tuổi bọn họ, sao có thể giải nghệ sớm như vậy…



Nhưng hôm nay, Thiệu Trạch Hàng đột nhiên nhắc tới chuyện muốn rời đi, Lộc Tường không biết phải phản ứng thế nào, một khắc kia, cậu thậm chí còn có cảm giác cây đại thụ mình vẫn luôn dựa vào bỗng chốc sụp đổ, mờ mịt, bất lực, hoàn toàn không biết phải làm gì…



– với năng lực của cậu, sao có thể gánh vác được đội tuyển Đồng Tước đây?



Thiệu Trạch Hàng thấy cậu nhóc nhìn mình sững sờ, đáy lòng bỗng quặn đau, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ôn nhu nói: “Tiểu Lộc, trước đây tôi muốn đề bạt Chu Tân Truyền lên chính là vì nghĩ nếu một ngày tôi không thể ở lại nữa, cậu ấy có thể trợ giúp cho em. Hai người cùng quê đúng không? Tính cách của Tiểu Chu khá ổn trọng, hai người cũng có thể nói chuyện với nhau, về sau em làm đội trưởng, cậu ấy làm đội phó…”



“Em không muốn làm đội trưởng, em sẽ không làm đội trưởng!” Lộc Tường mắt đỏ hoe cắt ngang, sụt sịt mũi, nhẹ nhàng kéo tay Thiệu Trạch Hàng, ngóng trông hỏi: “Thiệu đội, anh đừng đi… Được không? Đừng đi…”



“…” Thiệu Trạch Hàng không đáp lại.



Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Lộc Tường, trái tim Thiệu Trạch Hàng tan chảy.



Sao hắn lại không muốn ở bên Lộc Tường cơ chứ, nhưng… nghĩ tới chuyện trong nhà, Thiệu Trạch Hàng không khỏi nhíu mày nói: “Em yên tâm, đánh xong mùa giải thứ 13, trước khi đi tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho Đồng Tước.”



Lộc Tường không nói lời nào, chỉ cố chấp nhìn Thiệu Trạch Hàng, cầm tay Thiệu Trạch Hàng gắt gao siết chặt như cọng rơm cứu mạng.



Cậu biết rõ, được như ngày hôm nay, sự cố gắng của cậu chỉ có một nửa, nửa còn lại là nhờ sư phụ Lưu Xuyên chỉ bảo, và còn có sự bồi dưỡng và tín nhiệm của đội trưởng Thiệu Trạch Hàng, không có hai người ấy, cũng chẳng có Lộc thần ngày hôm nay.



Cậu không biết, nếu người con trai trước mắt này thực sự rời đi, liệu cậu còn có thể đánh tốt mỗi trận đấu cùng Đồng Tước hay không?



Cậu cũng không hợp làm đội trưởng, đã quen đứng sau Thiệu Trạch Hàng, quen cùng Thiệu Trạch Hàng đưa Đồng Tước chạm tới trời xanh… Nếu Thiệu Trạch Hàng đi, Đồng Tước sẽ biến thành thứ gì, Lộc Tường không dám tưởng tượng…



Thấy cậu nhóc trước mặt siết lấy ngón tay mình, nhìn ánh mắt khẩn cầu của cậu, đáy lòng Thiệu Trạch Hàng mềm nhũn, vươn hai tay nhẹ nhàng ôm Tiểu Lộc Tường vào trong ngực, ôn nhu nói: “Được rồi… chiều theo em, tạm thời tôi sẽ không đi, chuyện trong nhà bên kia tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”



Lộc Tường lập tức gật mạnh đầu, gắt gao ôm lại Thiệu Trạch Hàng, vùi đầu vào ngực hắn.



Thiệu Trạch Hàng cao hơn cậu 20cm, chênh lệch chiều cao như vậy khiến cậu dường như bọc gọn trong lòng Thiệu Trạch Hàng, má vừa vặn dán vào ngực Thiệu đội. Thấy thiếu niên trong ngực run nhè nhẹ, Thiệu Trạch Hàng đau lòng siết chặt cái ôm, biết làm sao được, Lộc Tường chính là điểm yếu trong lòng hắn, hắn luyến tiếc không muốn buông cậu ra…



Vậy thì, cho tôi thêm chút thời gian, để tôi đi cùng em thêm chút nữa, đến khi em có đủ khả năng gánh vác Đồng Tước mới thôi.



Tiểu Lộc, một ngày nào đó em sẽ trưởng thành, nhưng tôi lại hi vọng em vĩnh viễn là thiếu niên vô tư lự trốn sau lưng tôi…