Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 6272 : Nỗi khổ tâm của đội trưởng (Thượng)

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Sau khi thi đấu xong, Đường Ngự Phong làm ông chủ mời khách, mời Lưu Xuyên và Lý Tưởng đi ăn trưa, thuận tiện đưa theo hai đồ đệ Trần Tuấn Phi và Chu Thiên Vũ. Đường Ngự Phong thích ăn lẩu cay, bèn đặt bàn ở một quán lẩu gần đó, năm người ngồi thành một bàn coi như là một buổi tụ họp nhỏ của sư môn.



Bình thường Đường Ngự Phong khá kiệm lời, nhưng hôm nay đều là người quen, hắn cũng thoải mái hơn, nhìn Lưu Xuyên mặt đầy chờ mong nói: “Sư huynh, hôm nay bản đồ thi đấu đệ không chọn Mê Vụ sâm lâm.”



Lưu Xuyên nói: “Thì sao?”



Đường Ngự Phong nghiêm túc nói: “Sư huynh nói trong QQ bảo nếu đệ không chọn Mê vụ sâm lâm thì sẽ mua cho đệ một tủ lạnh Haagen-Dazs mà?”



Lưu Xuyên cười nói: “Tôi trêu cậu thế mà cậu cũng tin là thật à?”



Đường Ngự Phong: “…”



Trần Tuấn Phi và Chu Thiên Vũ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cảm giác vị sư bá này rất vô liêm sỉ, có thể vô lại một cách quang minh chính đại như thế, Xuyên thần quả là vô địch.



Hiển nhiên Đường Ngự Phong đã quen với sự vô lại của Lưu Xuyên, cũng không nói gì thêm, dù sao gần đây chị Nhan quản hắn rất chặt, không cho phép hắn ăn nhiều kem phòng trường hợp tiêu chảy ảnh hưởng thi đấu, Lưu Xuyên vô sỉ thôi thì cứ kệ đi.



Đường Ngự Phong gọi một nồi 500 đồng, thêm rất nhiều đồ nhúng, đợi lẩu đưa lên, mọi người vừa ăn đồ nóng vừa nói chuyện phiếm.



Chu Thiên Vũ không phải tạng người cao, nhưng vẫn cao hơn một chút so với Lộc Tường còn chưa cao nổi 1m70, thiếu niên 18 tuổi này vẫn còn trong độ tuổi phát triển, trên mặt luôn tươi cười, là một nhóc hoạt bát sáng sủa, đối lập hoàn toàn với tên sư phụ mặt than = = của cậu.



Lưu Xuyên quay đầu nhìn cậu, chủ động hỏi: “Tiểu Chu, cậu đến Thịnh Đường khi nào? Trước đây tôi chưa từng nghe nói về cậu.”



Chu Thiên Vũ cười nói: “Tôi thì vẫn luôn nghe sư huynh kể về những sự tích anh hùng của sư bá đó.”


Tương tự như vậy, tại Thất Tinh Thảo, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân cũng bồi dưỡng đồ đệ Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc, trên người hai thiếu niên giờ đã có tiềm chất đại thần tương lai. Tiết Khắc bình tĩnh trầm ổn rất có phong thái đội trưởng, Trần Tiểu Bắc tuy hơi ngượng nghịu ngại ngùng nhưng đấu pháp lại quyết đoán vô cùng đủ để trở thành cánh tay đắc lực cho đội tuyển. Nếu có một ngày lão Tiêu và Luân thần không còn ở Thất Tinh Thảo nữa, đồ đệ Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc của bọn họ cũng vẫn có thể dẫn dắt Thất Tinh Thảo sau này.



Tạ Quang Nghị cũng thu đồ đệ Lăng Đông ở Hoa Hạ, Thiệu Trạch Hàng cũng đưa Chu Tân Truyền biểu hiện ưu tú vào đội hình chủ lực…



Việc khiến các đội trưởng bận tâm có rất nhiều, trừ chuyện thi đấu thắng thua, bọn họ càng phải coi trọng tương lai của đội tuyển.



Tương lai của đội tuyển Long Ngâm sẽ như thế nào?



Lưu Xuyên không muốn đội tuyển Long Ngâm trở thành một đội tuyển đoản mệnh như phù dung sớm nở tối tàn. Điểm thiếu hụt của Long Ngâm rất rõ ràng, chênh lệch tuổi quá lớn, ba người Xuyên, Lam, Dạ đều đã đến tuổi giải nghệ, nếu ba đại thần rút lui, đội tuyển Long Ngâm liệu có chịu nổi một kích hay không, hay giống như Trường An lúc trước phải giải tán?



Sẽ không.



Bởi vì trước khi rời đi, Lưu Xuyên sẽ chắp cánh cho từng người trong đội tuyển của mình.



Lưu Xuyên chưa bao giờ là người có tầm nhìn hạn hẹp, cũng không ham hố vinh quang nhất thời. Mùa giải thứ 13, mục tiêu của hắn cũng chẳng phải quán quân, mà muốn lợi dụng hơn 30 trận đấu của vòng bảng này để tôi luyện những người mới, khiến cho đội ngũ này ngày càng trở nên kiên cường và thành thục.



Hắn tin tưởng những người mới trong đội sẽ tiến bộ, cũng tin tưởng rằng trong tương lai sẽ càng có nhiều tuyển thủ ưu tú gia nhập đội tuyển này, giống như lời hắn nói trước khi thành lập Long Ngâm –



Chỉ cần Lưu Xuyên còn ở đó, đội tuyển Long Ngâm sẽ không giải tán!



Nhưng trong tương lai khi hắn chuyển về sau rèm trở thành người cầm quyền của đội tuyển, có một ngày hắn không còn ở trên sân đấu trực tiếp chỉ huy mọi người đoàn chiến, hắn hi vọng vào lúc đó đội tuyển Long Ngâm, dù không có Hải Nạp Bách Xuyên, cũng vẫn sẽ là một đội ngũ không thể khinh thường, một đội ngũ không thể phá hủy!



– đây mới là tâm nguyện lớn nhất của Lưu Xuyên.