Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 6281 : Đội tuyển mang lời nguyền

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Sau khi liên hoan xong, các thành viên của Hoa Hạ cùng với Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị quay về khách sạn. Trương Thư Bình bỗng nổi tính hiếu kỳ nằng nặc đòi Lưu Xuyên đưa tới phòng huấn luyện của đội tuyển Long Ngâm để tham quan. Lưu Xuyên không lay chuyển được anh, đành đánh xe đưa anh về tổng bộ của Long Ngâm.



Sáng vừa thi đấu xong, theo lý thuyết thì chiều nên nghỉ ngơi nửa ngày, nhưng các thành viên của Long Ngâm lại vô cùng tự giác, dù đội trưởng không ở đó, mọi người cũng tới phòng huấn luyện rất đúng giờ.



Trương Thư Bình đi tới phòng huấn luyện, đập vào mắt là logo rồng xanh của đội tuyển Long Ngâm, còn có một hàng chữ Thảo viết tay phóng khoáng “Câu Lạc Bộ eSports Long Ngâm”. Nhìn qua cửa sổ bằng kính dài tới chạm sàn nhà, có thể thấy bốn hàng máy tính ngay ngắn chỉnh tề trong phòng huấn luyện rộng rãi, giữa các máy có vách ngăn thủy tinh, các tuyển thủ đang ngồi huấn luyện trước màn hình, biểu tình rất nghiêm túc.



Trương Thư Bình nhịn không được cảm thán: “Lưu Xuyên, không khí ở đội tuyển cậu thật tuyệt, đội trưởng không ở nhà mà bọn họ vẫn chăm chỉ nghiêm túc như vậy sao?”



“Không có tôi thì còn có Tứ Lam và Tần Dạ, mấy người mới cũng tự giác lắm.” Lưu Xuyên nói những lời này ngữ khí rõ ràng là đang kiêu ngạo. Trương Thư Bình liếc qua liền thấy Ngô Trạch Văn đang nghiêm túc ngồi trước máy tính tập tốc độ tay. Lưu Xuyên nhịn không được mỉm cười, chỉ vào Trạch Văn nói: “Thấy đồ đệ chưa?”



Trương Thư Bình gật đầu: “Rồi, Trạch Văn đang luyện gì thế?”



Lưu Xuyên nói: “Vào mà xem.”



Trương Thư Bình cười nói: “Cũng đang có ý này.”



Lưu Xuyên đẩy cửa phòng huấn luyện, cùng Trương Thư Bình đi vào, mỉm cười nói: “Mọi người tạm dừng một chút, lãnh đạo đến thị sát.”



Trương Thư Bình khoát tay nói: “Không dám, tôi chỉ tùy tiện tới chơi thôi, mọi người tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi.”



Tiểu Dư tò mò nhô đầu lên khỏi máy tính, mắt mở to nhìn một cái, vò đầu hỏi Tứ Lam: “Đây là bình luận viên… Tên, tên là gì ấy nhỉ?”



Lam Vị Nhiên ngồi bên cạnh thò tay xoa nhẹ đầu cậu nhóc, nói: “IQ của cậu lại thoái hóa thêm rồi à? Đây là đội phó đầu tiên của đội tuyển Hoa Hạ Trương Thư Bình, ID là Bạch Mã Đan Thư, thường bình luận cho các trận đấu của chúng ta.”



Dư Hướng Dương bừng tỉnh vỗ trán: “Tôi nhớ ra rồi, đội phó Trương! Hình như còn là sư phụ Trạch Văn đúng không?”



Lam Vị Nhiên xoa đầu Dư Hướng Dương: “Chính xác.”



Ngô Trạch Văn chủ động đứng lên, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Trương Thư Bình nói: “Sư phụ, sao anh lại đến đây?”



“Vừa ăn cơm xong, buổi chiều không có việc gì làm, tôi thuận tiện đi cùng Lưu Xuyên tới xem tình hình trong đội của mọi người.” Trương Thư Bình nhìn quanh một chút, mỉm cười nói: “Phòng huấn luyện bố trí ổn đấy, rộng mở sạch sẽ, còn trồng nhiều cây như vậy, vừa nhìn là tâm tình thoải mái.”



Lam Vị Nhiên nheo mắt lại nói: “Là tôi thiết kế, cảm ơn lời khen.”



Trương Thư Bình kích động đi qua ôm Lam Vị Nhiên: “Tứ Lam, hai chúng ta đã bao năm không gặp! Lần đó gặp cậu trên máy bay, cậu còn giả vờ không quen tôi, khiến tôi tổn thương lòng tự trọng lắm biết không?”



Lam Vị Nhiên ghét bỏ đẩy anh: “Da anh dày như vậy, lòng tự trọng giấu quá sâu, tôi không nhìn thấy.”



Trương Thư Bình: “…”



Lưu Xuyên cười kéo Trương Thư Bình về, ghé vào bên tai nói nhỏ với anh: “Lúc trước Hoa Hạ liên tục đánh bại Lạc Hoa Từ bốn lần, Tứ Lam đối với tên đội phó Hoa Hạ là anh không có nổi một điểm hào cảm, anh đừng chọc vào cậu ta nữa, cẩn thận cậu ta tức lên là diệt anh luôn đấy.”



Trương Thư Bình vô tội nói: “Không phải lần nào đánh bại Lạc Hoa Từ cũng là cậu chỉ huy à? Tứ Lam muốn ghét thì chẳng phải nên ghét cậu trước hay sao?”


“Về phần đội trưởng Diệp…” Lam Vị Nhiên dừng một chút rồi nói: “Tôi sẽ tự mình solo với cậu ta. Khi đoàn chiến, Tần Dạ phối hợp với tôi, ưu tiên kích sát Diệp Thần Hi!”



***



Ở Thượng Hải xa xôi, trong phòng huấn luyện của câu lạc bộ đội tuyển Lạc Hoa Từ.



Diệp Thần Hi ngồi tại nơi Lam Vị Nhiên vẫn thường ngồi, nhàn nhã phơi nắng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt.



Lâm Vũ Phàm đi tới cạnh hắn, mặt đầy thấp thỏm nói: “Khụ, đội trưởng, tôi nói này, ba ngày sau là phải đấu với Long Ngâm rồi…”



Diệp Thần Hi mở to mắt, nói: “Tôi biết.”



Bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt này của người con trai kia, Lâm Vũ Phàm cả kinh xấu hổ sờ mũi: “Khụ khụ, vậy sao anh không sắp xếp chiến thuật gì hết?”



Diệp Thần Hi nhếch môi nói: “Tôi đoán trận này đoàn chiến anh ấy sẽ đích thân ra mặt, đoàn chiến tại sân nhà của Lạc Hoa Từ vẫn luôn có lời nguyền ‘Đội mạnh ắt sẽ chết’, dù là anh ấy cũng không giải được lời nguyền này đâu.”



Nói xong hắn liền đứng lên, đi tới sát cửa sổ nhìn ngắm cảnh phố phường phồn hoa phía dưới, mỉm cười nói: “Người nên đau đầu phải là sư phụ của tôi, chứ không phải tôi. Đây là sân nhà của Lạc Hoa Từ, dù là anh ấy cũng sẽ không chiếm được bất cứ ưu thế nào.”



Người con trai này luôn mạnh mẽ tự tin như thế, bao nhiêu năm trôi qua vẫn không thay đổi. Trước đây hắn cũng đứng đúng ở vị trí này, nhìn xe cộ và người đi đường nhỏ bé như những con kiến dưới chân, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ đánh bại Hoa Hạ, giành được quán quân.”



Lúc ấy những thành viên của Lạc Hoa Từ phần lớn đều là người mới.



Nhưng mùa giải đó hắn thực sự đã mang theo Lạc Hoa Từ đánh bại Hoa Hạ, giành chức vô địch.



Còn nhớ rõ trong lễ trao giải năm ấy, hắn mỉm cười bắt tay Lưu Xuyên nói: “Sư phụ tôi liên tục thua bốn lần dưới tay anh, nhưng tôi sẽ không.”



Hôm nay, sư phụ lại tới Long Ngâm sóng vai chiến đấu cùng Lưu Xuyên, Diệp Thần Hi cũng sẽ vẫn như cũ không chút do dự dốc toàn lực đánh bại Long Ngâm.



Nguyên nhân rất đơn giản –



Lạc Hoa Từ là đội ngũ mà sư phụ tự mình sáng lập, hiện tại tôi sẽ bảo vệ nó.



Dù cho hôm nay anh đứng ở bên kia chiến tuyến đối địch với Lạc Hoa Từ, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với anh. Vì bảo vệ Lạc Hoa Từ là lời hứa tôi từng nói với anh, cũng là lý do duy nhất tôi còn lưu lại liên minh.



Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ có chút chói mắt, như màn châm dày đặc ghim vào lòng người.



Ba ngày sau, dùng thân phận đội trưởng phe địch giao thủ với Lam Vị Nhiên, đây là chuyện mà Diệp Thần Hi trước đây có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Nhưng hôm nay, hắn lại có cảm giác… Như vậy… có lẽ cũng chẳng sai.



Ít nhất bọn họ có thể gặp lại nhau, đúng không?



Diệp Thần Hi thu hồi tầm nhìn, khẽ cười cười nói: “Gọi mọi người tới họp, chúng ta cùng thảo luận một chút, trận đấu với Long Ngâm lần này sẽ nên đánh như thế nào.”Hết chương 281.



Sáu chương tiếp theo là trận với Lạc Hoa Từ, tự hiểu là đợi lâu nhé, dạo này mình bận lắm không làm nhanh như hồi trước được đâu. =))))