Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 6283 : Long Ngâm vs Lạc Hoa Từ (2)

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Ai vừa bảo Diệp Thần Hi sẽ đánh cuối thế hả? Trương Thư Bình và Tô Đồng cảm thấy bị tự vả.



Thường thì lôi đài chiến của Lạc Hoa Từ vẫn luôn là Diệp Thần Hi đánh cuối, hôm nay đội trưởng Diệp lại nhất thời quật khởi cố tình ra đầu tiên, khiến ai cũng bất ngờ.



Trên màn hình lớn hiện ra ID “Thẩm Khê” của Diệp Thần Hi, nghe nói trước đây Diệp Thần Hi thường sinh bệnh, có thầy tính được mệnh hắn thiếu nước, vì thế cha mẹ đặt cho hắn tên ở nhà là “Thẩm Khê”, sau này Diệp Thần Hi liền dùng hai chữ “Thẩm Khê” này đăng ký làm ID trong liên minh chuyên nghiệp, mang ý nghĩa “chìm vào trong dòng suối”. Cũng không biết đây có phải trùng hợp hay không, Lạc Hoa Từ thường chọn bản đồ thủy chiến, rất nhiều đội mạnh tại sân nhà Thượng Hải đã bị dìm trong nước chết đuối đoàn diệt.



Khán giả tại hiện trường thấy ID quen thuộc này của đội trưởng Diệp, lập tức kích động vỗ tay.



Biểu tình trên mặt Ngô Trạch Văn vẫn rất bình tĩnh, với cậu mà nói, đối thủ mạnh hay yếu đều như nhau, vì trong mắt cậu mỗi trận đấu đều là cơ hội tốt để luyện tập, có thể giao thủ với đại thần như đội trưởng Diệp, cơ hội lại càng thêm quý giá.



Sau khi Ngô Trạch Văn đi lên đài liền bắt đầu điều chỉnh trang bị, Diệp Thần Hi cũng nhanh chóng điều chỉnh xong số liệu nhân vật. Trọng tài bật đèn xanh yêu cầu đội tuyển Lạc Hoa Từ chọn bản đồ, Diệp Thần Hi chọn ra tấm bản đồ vô cùng quen thuộc trong kho bản đồ – Mê Vụ sâm lâm.



“…” Lưu Xuyên thiếu chút nữa phun hết trà trong miệng ra.



Tối hôm qua khi gọi điện thoại Diệp Thần Hi mỉm cười “Chúng tôi chọn Mê Vụ sâm lâm”, đương nhiên Lưu Xuyên cho rằng Diệp Thần Hi đang nói bậy, không ngờ rằng Diệp Thần Hi thật thà như thế, nói chọn Mê Vụ sâm lâm là chọn Mê Vụ sâm lâm thật.



Loại bản đồ cây cối rậm rạp này khá khó đánh đối với Ngô Trạch Văn, rõ ràng Diệp Thần Hi đã đoán được Ngô Trạch Văn sẽ là người lên đôi đài đầu tiên, cố ý chọn bản đồ này để nhằm vào Ngô Trạch Văn.



Ngô Trạch Văn thấy tấm bản đồ Mê Vụ sâm lâm khiến người ta đau đầu này, biểu tình vẫn trấn định như trước, mặt không đổi sắc ấn nút chuẩn bị.



Tô Đồng nhịn không được nói: “Quý vị hẳn cũng biết, bản đồ rừng cây rậm rạp đối với Ngũ Độc Cổ sư là khó đánh nhất, nhưng tuyển thủ Ngô Trạch Văn của đội tuyển Long Ngâm thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, liệu có phải cậu đã sớm liệu được việc mình sẽ bị nhắm vào?”



“…” Trương Thư Bình cười mà không nói.



Anh không muốn nói với khán giả rằng:  Tiểu đồ đệ nhà tôi bị mặt than. Dù đối phương có chọn bản đồ núi đao biển lửa thì mặt cậu ấy vẫn sẽ như thế mà thôi.



Trận đấu bắt đầu, Ngô Trạch Văn và Diệp Thần Hi cùng xuất hiện tại hai điểm hồi sinh hướng Đông Bắc và Tây Nam trên bản đồ.



Sau khi bị đội tuyển Thịnh Đường lợi dụng bản đồ rừng cây nhắm vào trong trận đấu lúc trước, Ngô Trạch Văn đã nghiêm túc nghiên cứu đấu pháp để chơi trên bản đồ này. Mấy hôm trước khi Trương Thư Bình tới thăm Long Ngâm cũng nói cho cậu vài ý tưởng ứng phó trong bản đồ loại này. Vì thế dù bị đối thủ nhắm vào, Ngô Trạch Văn không hề run sợ.



Biết rằng bản thân mình không có ưu thế trên bản đồ này, khi bước đi Ngô Trạch Văn rất cẩn thận, pet cũng chưa triệu hồi, dùng khinh công nhảy vài cái nhanh chóng đi tới trung tâm bản đồ, sau đó mới triệu hồi cóc độc, tạo tư thế phòng ngự.



Diệp Thần Hi cũng đi tới giữa bản đồ cùng lúc, liếc nhìn thấy một bóng người màu tím mang theo một con cóc chờ ở đó, khóe môi Diệp Thần Hi giương lên, cầm cây ngọc tiêu xanh biếc trong tay, làm bộ muốn thổi một khúc tiêu để công kích Ngô Trạch Văn. Ngô Trạch Văn lập tức mở kỹ năng bảo hộ chủ nhân của cóc độc, muốn để con cóc hấp thu thương tổn đợt đầu, nhưng cậu không ngờ rằng Diệp Thần Hi không trực tiếp công kích cậu, mà lại làm động tác giả!



“Oành” một tiếng, cóc độc phóng ra kỹ năng hấp thụ thương tổn vào không khí!



Tô Đồng sửng sốt nói: “Đây là chiêu thức giả?”



Trương Thư Bình gật đầu: “Đúng vậy, đây chính xác là động tác giả mà đội trưởng Diệp thích dùng nhất, Trạch Văn rõ ràng đã bị lừa!”


ID của Lê Quân là “Quân Tử Phiến”, chơi Tiêu Dao Chiết phiến cận chiến, dùng quạt làm vũ khí. So với Lam Vị Nhiên, Lê Quân cũng là tuyển thủ số một số hai trong hệ Chiết phiến của Tiêu Dao. Tuyển thủ này luôn mỉm cười, nhìn rất có phong thái quân tử, vì thế đội tuyển Lạc Hoa Từ được rất nhiều người yêu thích. Chỉ là không giống đấu pháp liên chiêu hoa lệ của Lam Vị Nhiên, đấu pháp dùng quạt của cậu nhu hòa hơn, là loại tuyển thủ cận chiến “lấy nhu thắng cương” điển hình.



Từ Sách dùng 35% máu đấu với Lê Quân đầy máu đầy mana, hai bên đều là cận chiến, chưa kể Lê Quân là dạng bốn lạng chọi ngàn cân, đấu pháp lấy nhu thắng cương rất khó giải quyết, hắn cũng không chiếm được bao nhiêu lợi thế trong tay Lê Quân.



Cuối cùng, Từ Sách dùng hết toàn lực tiêu diệt nửa lượng máu của đối phương mới xuống đài.



Không giống bộ dạng ủ rũ uể oải lúc trước, hôm nay khi đi xuống, biểu hiện của Từ Sách rất bình tĩnh, Giang Thiếu Khuynh vốn muốn đến an ủi hắn, nhưng thấy ánh mắt bình tĩnh của người này, lại ngượng nghịu không tiến tới nữa.



Lưu Xuyên tiến lên vỗ vai hắn, mỉm cười nói: “Cậu đánh tốt lắm, hiểu được ý của tôi rồi.”



Từ Sách liếc nhìn Lưu Xuyên, gật đầu nói một cách rõ ràng: “Tôi hiểu.”



Trước giờ Từ Sách vốn không ưa Lưu Xuyên, Lưu Xuyên cũng không thích loại người cực đoan kiêu ngạo này. Nhưng một khắc đó, giữa bọn họ lại sinh ra một loại ăn ý ngầm – Từ Sách hiểu được Lưu Xuyên muốn khích lệ hắn, Lưu Xuyên cũng biết hôm nay Từ Sách thu hoạch được gì.



Lưu Xuyên muốn tập trung bồi dưỡng người đánh đại tướng cho đội tuyển, Từ Sách là đối tượng cũng không muốn đội trưởng và đội hữu thất vọng. Bọn họ đều hiểu rằng, vì đội tuyển Long Ngâm, cần phải loại bỏ hết tạp niệm trong lòng, sóng vai mà chiến đấu!



– đó là sự ăn ý chỉ cần liếc mắt cũng đã đạt thành.



– có lẽ bọn họ không phải những người bạn tốt nhất, nhưng nhất định sẽ là những đồng đội tốt nhất.



Sau khi Từ Sách trở về chỗ ngồi, Giang Thiếu Khuynh nhìn hắn một cái, cười nói: “Xem ra tâm tình cậu rất tốt? Tôi không an ủi cậu nữa.”



Từ Sách gật đầu nói: “Thua mấy trận cũng không sao, một ngày nào đó, tôi sẽ để mọi người nhìn thấy sự lợi hại của mình!”



Ánh mắt tự tin của người này giống như loài sói đứng trên đỉnh núi cong đuôi, bộ dạng kiêu ngạo giống y như cậu trai ngồi cùng bàn trong trí nhớ. Giang Thiếu Khuynh mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tay hắn nói: “Được, vậy tôi sẽ chờ đến ngày cậu biểu hiện xuất sắc.”



Đáy lòng Từ Sách vui vẻ, vừa định nắm lại tay cậu, Lưu Xuyên lại đột nhiên nói: “Nào lại đây!”



Giang Thiếu Khuynh lập tức đứng lên đi tới trước mặt Lưu Xuyên.



Từ Sách: “…”



Lưu Xuyên chủ động vươn tay nói: “Kế tiếp là đoàn chiến, mọi người cố lên!”



Cả đội cùng phối hợp nắm lấy tay hắn, la lớn: “Cố lên!”



Lưu Xuyên quay đầu nhìn về phía Lam Vị Nhiên hỏi: “Từ khi trở về đến giờ đây là trận đầu cậu chỉ huy, có lo lắng không?”



Lam Vị Nhiên nheo mắt liếc nhìn phòng cách âm đối diện, cười nói: “Tôi không lo lắng gì cả, ngược lại đợi lát nữa, Diệp Thần Hi mới là người phải sợ.”