Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 6290 : Nắm tay

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Ăn xong bữa tối cũng đã sáu giờ, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm sẽ bay chuyến tám rưỡi về Trường Sa, Lam Vị Nhiên vốn định ra sân bay luôn, nào ngờ vừa ra khỏi nhà hàng thì nhận được điện thoại của mẹ anh, Vương Khả. Bên tai nghe thấy giọng nói quen thuộc nhu hòa: “Hôm nay mẹ có xem trực tiếp trận đấu, các con đánh rất tốt. Lần này định ở lại Thượng Hải mấy ngày? Nếu có thời gian thì về nhà ăn bữa cơm, đêm nay mẹ bay về Thượng Hải rồi.”



Lam Vị Nhiên tiếc nuối nói: “Mẹ, đêm nay con phải đi cùng cả đội về Trường Sa, lần này thời gian gấp gáp, có lẽ không gặp được mẹ.”



Vương Khả mỉm cười nói: “Không sao, về sau gặp vậy. Con cứ lo việc của con đi, thi đấu là quan trọng.”



Lam Vị Nhiên nói: “Vâng, đợi đến khi nghỉ thi đấu con sẽ về thăm mẹ.”



Cúp máy xong, biểu tình trên mặt Lam Vị Nhiên rõ ràng có chút mất mát. Diệp Thần Hi nhẹ giọng hỏi: “Là điện thoại của dì sao?”



Lam Vị Nhiên gật đầu.



Diệp Thần Hi nói: “Đừng lo, anh cùng đội thi đấu bận đến sứt đầu mẻ trán, dì nhất định sẽ hiểu cho anh.”



Đương nhiên Lam Vị Nhiên biết mẹ sẽ thông cảm, nhưng bậc trưởng bối hiểu là một chuyện, trong lòng người con là anh cũng chẳng dễ chịu gì – từ sau khi cha qua đời, anh liền ra nước ngoài học vẽ, thời gian ở nhà chăm sóc mẹ đã ít nay lại càng ít. Có đôi khi phải hơn nửa năm mới gặp một lần. Lần này đến Thượng Hải thi đấu cũng không có thời gian đợi bà từ nước ngoài bay về. Nghĩ lại thì lần cuối hai mẹ con cùng nhau ăn bữa cơm cũng đã là chuyện rất lâu về trước rồi.



Lam Vị Nhiên trầm mặc một lát mới nói: “Cậu về đi, tôi gọi xe ra thẳng sân bay luôn.”



Diệp Thần Hi nói: “Tôi đưa anh đi.”



Thấy ánh mắt cố chấp của hắn, Lam Vị Nhiên cũng không khách khí nữa, xoay người ngồi vào trong xe Diệp Thần Hi.



Đường cao tốc đi sân bay thông thoáng không gặp trở ngại gì, nhìn phong cảnh quen thuộc hai bên đường, Lam Vị Nhiên nhịn không được mà nói: “Lịch thi đấu sắp xếp sát nhau quá, cả ngày bay đi bay về như chim. Đến Thượng Hải cũng chẳng có thời gian mà về nhà, đợi đến kỳ nghỉ thi đấu tôi nhất định phải về thăm mẹ.”



Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Anh không cần gấp, còn một tháng nữa là mùa giải này sẽ kết thúc. Sau đó thì thoải mái cơ hội.”



Lam Vị Nhiên gật đầu không nói nữa.



Trước đây khi anh là đội trưởng Lạc Hoa Từ, sân nhà ở ngay tại Thượng Hải, cuối tuần có thể về nhà thăm cha mẹ. Khi ấy cha anh trận nào cũng tới cổ vũ con trai, còn ngồi ghế VIP ngay đầu tiên giơ bảng “Lạc Hoa Từ cố lên”. Sau khi thi đấu xong dù thắng hay thua cũng đều tới hậu trường gặp anh, vỗ vai anh cổ vũ vài câu. Những thành viên cũ của Lạc Hoa Từ đều cảm giác bố Lam tính tình trẻ con, có thể nói ba Lam là fan cứng cuồng nhiệt nhất của Lạc Hoa Từ.



Hôm nay cảnh còn người mất, cha đã qua đời hơn bốn năm, anh cũng không còn là đội trưởng của Lạc Hoa Từ nữa, đến Thượng Hải thi đấu cũng không phải sân nhà, đương nhiên không có chuyện cha ngồi dưới đài ủng hộ anh, càng không có khả năng nhìn anh chiến thắng.



Bị Lưu Xuyên dụ khị trở về, nguyên nhân lớn nhất chính là vì anh không cam lòng, muốn giành được cúp chứng minh bản thân, bù lại cho nỗi niềm tiếc nuối trong quá khứ.



– nhưng dù mình có lấy được cúp quán quân đi chăng nữa, cha cũng chẳng thể nhìn thấy nữa rồi.



Diệp Thần Hi lái xe, nhìn thấy sắc mặt Lam Vị Nhiên qua kính chiếu hậu, liền biết anh đang nhớ tới chuyện cũ. Thượng Hải đối với Lam Vị Nhiên mà nói chính là nơi anh sống từ bé đến lớn, là thành phố vừa quen thuộc lại vừa để lại cho anh thương tâm và tuyệt vọng.



Năm ấy chính tại Thượng Hải, Lạc Hoa Từ thua Hoa Hạ lần thứ tư, cũng là nơi anh tiễn người cha mình yêu nhất. Cái gọi là tức cảnh sinh tình, bình thường nhìn Lam Vị Nhiên vẫn luôn có bộ dạng thoải mái biếng nhác, nhưng anh cũng là người từng trải qua những khi uể oải, kiệt quệ. Có lẽ trước giờ mới chỉ có mỗi Diệp Thần Hi nhìn thấy một Lam Vị Nhiên vụn vỡ nơi hành lang bệnh viện.
Lưu Xuyên cười nói: “Khởi bẩm bệ hạ, ngài nói ai thì là người đó.”



Tiêu hoàng nói: “Đó chính là ngươi.”



Lưu Xuyên nói: “Vi thần tuân chỉ.”



Tiêu hoàng nói: “Tốt, chờ ta hành chết nhà ngươi.”



Trong điện thoại của Lưu Xuyên khi lưu số đều dùng biệt danh đặt tên cho mọi người, ví dụ như Tiêu Tư Kính thì là “Tiêu Hoàng”, Tô Thế Luân là “Luân Tử Hoàng Hậu”, Đường Ngự Phong là “Vua Kem”, Dương Kiếm là “Tiểu Tiện Tiện”, Lương Hải Tân thì là “Chú Rùa Lương”, Diệp Thần Hi là “Diệp Thần Kinh”, Trương Thư Bình thì là “Bình Luận Dài Dòng”, Tiểu Lộc Tường lại là “Phàm Ăn Ngu Ngốc”, Tứ Lam là “Lười Chết Người”…



Nếu để mấy người này nhìn thấy danh bạ điện thoại của Lưu Xuyên, có lẽ không hẹn mà sẽ cùng liên thủ đánh chết hắn.



– công lực kéo cừu hận của Lưu Xuyên thực sự là tài năng thiên bẩm.



Ngô Trạch Văn ngồi cạnh vừa lúc thấy tin nhắn này, nhịn không được nói: “Tiêu Hoàng là ai? Tiêu Tư Kính à?”



Lưu Xuyên gật đầu: “Ừ, cậu ta gửi tin hỏi trận tới ai chỉ huy.”



Ngô Trạch Văn tò mò nhìn thoáng qua, thấy danh bạ kỳ lạ của Lưu Xuyên, không nói gì, một lúc lâu sau mới lấy điện thoại của Lưu Xuyên nói: “Cho tôi xem.”



Mở danh bạ ra liền thấy, nhóm đầu tiên trong danh bạ là: Bố Của Tôi, Mẹ Của Tôi, Em Gái Của Tôi, Học Bá Của Tôi.



Thấy số điện thoại của mình trong danh bạ nằm cùng nhóm với người nhà của hắn, tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, cảm giác điện thoại cũng hơi nóng, thiếu chút nữa đánh rơi.



Lưu Xuyên cười tủm tỉm ghé lại nói: “Sao thế? Không yên tâm về tôi, lấy điện thoại kiểm tra à?”



Ngô Trạch Văn xấu hổ nhét điện thoại về chỗ Lưu Xuyên: “Không có, tò mò xem qua thôi.”



Lưu Xuyên mỉm cười cất điện thoại, hạ giọng ghé vào tai cậu nói: “Em yên tâm đi, cơ thể và tâm hồn tôi đều thuộc về em rồi, với IQ của Thám tử Ngô em đây, tôi mà dám dở trò sau lưng em có khi đã bị em đánh một trận rồi đúng không?”



Ngô Trạch Văn bị hắn nói trúng tim đen, lỗ tai càng đỏ, sợ mọi người nghe được liền luống cuống véo đùi Lưu Xuyên: “Đừng có nói bậy.”



Lưu Xuyên thuận thế cầm lấy tay cậu nhét luôn vào trong túi áo khoác, mười ngón đan chặt vào nhau.



Bị Lưu Xuyên nắm tay, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp khiến đáy lòng Ngô Trạch Văn vô cùng ngọt ngào. Dù thi đấu rất bận rộn, Ngô Trạch Văn vẫn biết rằng trong lòng Lưu Xuyên luôn có một vị trí dành cho mình.



Cảm giác được hắn đặt trong lòng, thật là tốt.