Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 6302 : Vợ chồng già show ân ái

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Tiêu Tư Kính ngủ một mạch trên xe, Tô Thế Luân nhàn rỗi chán quá bèn nhắn tin cho Lưu Xuyên: “Lưu Xuyên, tôi hỏi cậu một chuyện. Tính cách lão Tiêu cứng nhắc như vậy, nếu có người thích anh ta thì nên làm thế nào?”



Lưu Xuyên nhanh chóng nhắn lại: “Đi tự sát luôn cho rồi.”



Tô Thế Luân: “…”



Mỗi lần nhắn tin với Lưu Xuyên, Tô Thế Luân đều có cảm giác muốn xuyên qua điện thoại sang đầu bên kia để bóp chết tên này.



Tô Thế Luân nhíu mày, nói tiếp: “Không có cơ hội nào à?”



Lưu Xuyên nói: “Nhảm nhí! Tiêu hoàng chỉ một lòng một dạ lo thi đấu, người nào thích phải tên đó đồng nghĩa với tìm đường chết. Cậu quên nhỏ phóng viên năm đó rồi à?”



Mấy năm trước, có một phóng viên địa phương tại Thanh Đảo đem lòng thích Tiêu đội, có một lần phỏng vấn xong liền hẹn hắn đi ăn. Lúc ấy mọi người ở Thất Tinh Thảo đều biết cô gái kia có ý với đội trưởng, cũng biết hẹn hắn ra ngoài chắc chắn là để tỏ tình.



Cuối cùng đêm đó Tiêu Tư Kính bình tĩnh trở về, đồng đội hỏi tình hình thế nào, hắn lạnh lùng nói: “À, tôi từ chối.”



Diệp Chu sửng sốt hỏi: “Sao lại từ chối?”



Tiêu Tư Kính: “Tôi không có thời gian.”



“…” Mọi người bèn quỳ.



Lý do Tiêu hoàng từ chối người ta quá đúng không thể phản bác.



Sau đó, câu từ chối tỏ tình kinh điển “Không có thời gian” của Tiêu Tư Kính truyền khắp giới chuyên nghiệp, rất nhiều người đều lén nói – chắc chắn Tiêu hoàng sẽ độc thân cả đời, bạn gái sau này muốn gặp hắn thì phải hẹn trước một tuần, nếu không Tiêu hoàng sẽ không có thời gian.



Làm gì có cô gái nào chịu nổi một người con trai chẳng hiểu phong tình như thế?



Mọi người đoán không sai, từ đó về sau, Tiêu Tư Kính không dính phải bất cứ scandal tình cảm nào. Về phương diện thi đấu, Tiêu Tư Kính là đại thần chiến thuật vừa dũng mãnh vừa mưu trí. Nhưng ở phương diện tình cảm thì tên này chính là một hòn đá cứng đanh đanh.



Dường như còn muốn kích thích Tô Thế Luân thêm, Lưu Xuyên lại gửi thêm một tin nữa: “Cậu ta không có thời gian.”



Tô Thế Luân: “…”
Lúc này, tại tổng bộ đội tuyển Long Ngâm ở Trường Sa, mọi người cũng đang ngồi trong phòng huấn luyện họp tổng kết sau trận đấu.



Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Về cơ bản thì hôm nay đánh ổn, nhất là lôi đài, Trạch Văn, Tứ Lam và Từ Sách đều phát huy rất tốt. Tôi không khen nhiều nữa. Quan trọng vẫn là đoàn chiến, chúng ta xem lại video một lần.”



Cái gọi là “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê”, sau trận đấu xem lại video dưới góc nhìn thứ ba là thói quen nhiều năm nay của Lưu Xuyên. Có rất nhiều trận khi đánh có điểm không rõ ràng, khi xem lại ở góc nhìn khán giả sẽ hiểu ra.



Quả nhiên, khi nhìn từ trên xuống, mọi người liền phát hiện trong đợt đoàn chiến đầu tiên Thất Tinh Thảo đã chia quân làm hai ngay từ đầu, một mình Tiêu Tư Kính đi đường trên, năm người còn lại mai phục tại đường giữa. Lúc đó Tần Dạ cho rằng đường dưới không có ai là phán đoán chuẩn, vì năm người Thất Tinh Thảo không đi luôn xuống đường dưới. Khi Tiêu Tư Kính gặp tổ hợp Xuyên, Văn tại đường trên liền lập tức gửi tín hiệu trên bản đồ, sau đó Tô Thế Luân mang cả đội đi thẳng xuống dưới theo đường tắt, từ bên cánh xông ra đánh cho Long Ngâm trở tay không kịp.



Sự sắp xếp này của Tiêu Tư Kính có thể nói là vô cùng liều lĩnh nhưng cũng rất xảo diệu. Vì đề phòng gặp phải mai phục của Long Ngâm, một mình hắn đi làm trinh sát rồi bảo đồng đội trốn ở đường giữa là nơi không có khả năng gặp phục kích nhất để đợi lệnh. Đây có thể coi là cách đi ổn nhất khi gặp phải bản đồ mê cung.



Lưu Xuyên dừng video lại một chút, mở miệng nói: “Hôm nay thua giao tranh trận đầu tiên chủ yếu vẫn là trách nhiệm của tôi. Nếu tôi tin tưởng Trạch Văn hơn, để cậu ấy đi điều tra một mình, còn tôi đi với mọi người xuống dưới thì Long Ngâm sẽ không phải đối mặt với cục diện bốn chọi năm. Lý Tưởng và Tần Dạ sẽ không chết. Tất nhiên, những đội tuyển khác rất ít khi chia đường như thế, cũng là vì Tiêu Tư Kính lớn gan, chơi chiến thuật cửa hông này với tôi.”



Mọi người nghe Lưu Xuyên phân tích liền gật đầu, xem ra lão Tiêu đoán được bản đồ mê cung nên đã tập luyện trước. Lúc này xem lại video, đợt đoàn chiến đầu tiên này thua cũng không oan uổng. Tiêu đội đã có dự kiến sắp xếp từ trước, khiến mọi người tâm phục khẩu phục.



Lưu Xuyên nói: “Là đội trưởng, tôi lại chỉ huy sai lầm, không thể trách mọi người được.”



Ai cũng biết Lưu Xuyên rất thẳng thắn, nếu hắn sai sẽ công khai thừa nhận, đồng đội sai thì sẽ không khách khí chỉ ra. Đội tuyển Long Ngâm khi họp tổng kết sau trận đấu, đội trưởng thường xuyên gọi tên phê bình đội viên. Nhưng vì Lưu Xuyên rất hay phê bình, nên khi nói với đội hữu cũng có chừng mực, vì thế dù là đại hội chê bai, không khí cũng không hề gượng gạo.



Quả nhiên, sau khi Lưu Xuyên kiểm điểm lại xong, liền nói: “Lý Tưởng, cậu kiểm điểm lại một chút.”



Lý Tưởng sửng sốt chỉ vào mũi mình: “Tôi á?”



Lưu Xuyên gật đầu: “Phải, chính là cậu.”



Lý Tưởng gãi đầu nói: “Kiểm điểm… tôi nên kiểm điểm cái gì…”



Lưu Xuyên cười nói: “Còn chưa ý thức được mình sai ở đâu à? Được rồi, cho cậu một cơ hội, tan họp về viết kiểm điểm, mai nộp cho tôi.”



Lý Tưởng: “…”



Thấy bộ dạng Lý Tưởng há miệng thành hình chữ O, mọi người đều nhịn không được trộm cười – đội trưởng có rất nhiều biện pháp để chỉnh người, chắc chắn hôm nay Lý Tưởng đã mắc lỗi gì đó khiến đội trưởng không vui. Xuyên đội bèn đưa tên đồ đệ ngốc này lên giàn.