Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 6311 : Tâm ý

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Lưu Xuyên trở lại từ hiện trường phỏng vấn, Lam Vị Nhiên đang nhàn nhã bịt tai nghe nhạc, Tần Dạ dường như lại không thoải mái, nằm nhắm mắt trên sofa, Lý Tưởng đang ngồi bên cạnh ôn nhu bóp huyệt Thái Dương cho anh.

Lưu Xuyên đi qua nói: “Tần Dạ làm sao thế?”

“Bệnh cũ thôi, không sao.” Tần Dạ nói xong liền mở mắt ngồi dậy. Lý Tưởng cuống quýt lấy áo khoác và balo cho anh.

Mấy năm qua Tần Dạ vẫn mắc chứng đau nửa đầu, Lưu Xuyên thấy sắc mặt anh bình tĩnh cũng không hỏi thêm, nhìn đồng hồ nói: “Vậy đi thôi, chúng ta đi ăn tối trước, tôi sắp chết đói rồi. Lần này chúng ta đi ăn ở đâu thế quản lý?”

Lưu Xuyên quay đầu nhìn về phía Giang Tuyết, Giang Tuyết mỉm cười đáp: “Tôi tìm thấy trên mạng một hàng cơm được đánh giá khá tốt, nghe nói đồ ăn rất ngon, đặc sản cá giấm Tây Hồ, tôi đặt bàn rồi, giờ đưa mọi người tới ăn!”

Mọi người lập tức vỗ tay.

Cô nàng bảo mẫu toàn năng Giang Tuyết này đã lưu lại một đống khách sạn và nhà hàng trên khắp cả nước, mỗi khi đến thành phố nào cô đều là người sắp xếp ăn ở. Lưu Xuyên thực sự rất an tâm khi giao việc hậu cần của đội tuyển cho cô gái cẩn thận này.

Lưu Xuyên liền cùng với Giang Tuyết đưa mọi người đi đánh chén một bữa no nê, vì sau hôm nay sẽ có một tuần nghỉ ngơi, Lưu Xuyên phá lệ gọi thêm một chai rượu vang để ăn mừng.

Trên bàn cơm, chúc mừng chiến thắng hôm nay xong, Lưu Xuyên liền hỏi ý kiến mọi người: “Sau lượt đi của giải đấu sẽ có một tuần nghỉ ngơi, mọi người nếu muốn về thăm cha mẹ có thể nhờ Giang Tuyết đặt vé máy bay giúp, chi phí di chuyển lấy từ quỹ đội, đi sớm về sớm.”

Mọi người liếc nhìn nhau, Lý Tưởng gãi đầu nói: “Nhà tôi vốn ở Trường Sa, lúc nào về cũng được, bảy ngày này tôi sẽ ở lại.”

Nhà Giang Thiếu Khuynh cũng rất gần Trường Sa, cậu liền nói: “Tôi cũng ở lại, tranh thủ thời gian huấn luyện.”

Từ Sách luôn bám lấy Giang Thiếu Khuynh, lập tức mở miệng nói: “Ở nhà cũng chẳng có ai, về chả để làm gì, tôi cũng ở lại đội.”

Tiểu Dư nói: “Tôi cũng không về, tôi đã nói với ba mẹ sẽ thi đấu bốn tháng liền, cuối tháng bảy nghỉ hè mới có thể về nhà rồi.”

Lưu Xuyên gõ đầu cậu: “Cậu còn nghĩ mình đang là học sinh à? Ai gọi là ‘nghỉ hè’ hả, gọi là ‘kỳ nghỉ thi đấu’ của tuyển thủ chuyên nghiệp.”

Tiểu Dư gật đầu: “Được rồi, thì kỳ nghỉ thi đấu! Đến lúc đó tôi mới về!”

Tần Dạ nhíu mày nói: “Tôi không về Tây An đâu, bố mẹ cũng không ở đó.”

Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Tôi cũng ở lại.”

“Mẹ tôi gần đây bận lắm, muốn tôi chuyên tâm thi đấu, khi nào nghỉ dài rồi về cũng được.” Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói, “Bảy ngày này tôi cũng ở lại đội huấn luyện.”

Lâm Đồng và Giang Tuyết là hai chị em thân thiết, cùng nói: “Vậy chúng tôi cũng ở lại.”

Tất cả mọi người đều không muốn về nhà, vì vậy Lưu Xuyên rất vui mừng nói: “Tốt lắm! Xem ra mọi người cũng không chủ quan sau giai đoạn đầu. Tuy hiện tại chúng ta xếp thứ năm, nhìn qua thì có vẻ không có vấn đề với việc vào vòng trong, nhưng thực ra vòng bảng mới đi được một nửa, bây giờ chưa phải lúc thả lỏng. Mọi người chủ động ở lại huấn luyện, tôi rất lấy làm vui mừng, nào, tôi mời mọi người một ly!”

Đội trưởng chủ động nâng chén, mọi người cũng phối hợp cụng ly.

Sau đó Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Vậy mọi người tiếp tục ở lại đội nhé, tôi về nhà.”

Mọi người: “…”

“Phụt”, rất nhiều người trực tiếp phun rượu.

Đội trưởng anh như thế mà được à?!

Đáng nhẽ theo logic thông thường, anh phải nói là: “Nếu mọi người nghiêm túc cố gắng như vậy, tôi càng phải làm gương sáng, ở lại dẫn dắt mọi người cùng nhau tập luyện!” Thế mà Lưu Xuyên lại nói: “Nếu mọi người cố gắng như thế, đội trưởng tôi sẽ nghỉ.”

Cái này… thực sự không còn gì để nói.

Lam Vị Nhiên nhíu mày nhìn hắn: “Cậu nghiện làm người qua đường rồi à? Sao còn lười hơn tôi thế?”

Lưu Xuyên cười nói: “Trong nhà tôi có chút việc, xin nghỉ ba ngày, tôi rất yên tâm giao đội tuyển cho cậu.” Lưu Xuyên vỗ vai Lam Vị Nhiên, mặt biểu tình “trách nhiệm lớn lao, mong cậu tiếp tục cố gắng”.

Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ đành phải nói: “Được rồi, dù sao trận tiếp theo cậu cũng không chỉ huy.”

Mặt đầy ghét bỏ.

Lưu Xuyên sờ sờ mũi: “Sau khi tôi đi cậu đừng có đoạt quyền soán vị đấy nhé?”

Tiểu Dư lập tức nói: “Tôi ủng hộ Tứ Lam đăng cơ, đội trưởng đi luôn đi!”

Lý Tưởng cũng nói: “Tôi cảm thấy Tứ Lam làm đội trưởng rất tốt.”

Mọi người lập tức gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Rất tốt.” “Đúng vậy.” “Siêu tốt luôn.”

“…” Lưu Xuyên cười, “Để xem khi tôi về sẽ dạy dỗ mấy người thế nào!”

Thực ra mọi người đều chỉ nói đùa ngoài miệng, Lưu Xuyên luôn là người chịu trách nhiệm cao nhất, dụng tâm nhất đối với đội tuyển Long Ngâm. Nếu trong nhà có việc cần xin nghỉ, chắc chắn là việc quan trọng khiến hắn phải bỏ hết công việc trở về.

Các thành viên thông cảm cũng không hỏi nhiều, chỉ nói đùa vài câu, dù sao mọi người vẫn luôn tin tưởng vào quyết định của đội trưởng.

Dựa theo sắp xếp của vòng bảng, lượt đi và lượt về sẽ đối xứng nhau, nói cách khác, đối thủ của Long Ngâm trong giai đoạn lượt đi lần lượt là: Tuyết Lang, Xích Tiêu, Hiên Viên, Thiết Huyết, Ngân Nguyệt, Kinh Cức, Bắc Minh, Lưu Sa, Tật Phong, Đồng Tước, Quốc Sắc, Phong Hỏa, Thịnh Đường, Hoa Hạ, Lạc Hoa Từ, Thất Tinh Thảo, Thương Lan. Đến lượt về sẽ thi đấu theo thứ tự ngược lại, trận đầu đánh Thương Lan, cuối cùng sẽ đấu với Tuyết Lang.

Cứ thế, cho tới tận khi gặp lại Đồng Tước, Long Ngâm sẽ có 16 trận liên tiếp phải đánh với đội mạnh, sau đó lại tiến vào giai đoạn ổn định khi đánh với đội yếu hơn, cuối cùng sẽ đấu với đội mạnh Tuyết Lang.

Lưu Xuyên gọi cách sắp xếp này là “Ác mộng thi đấu”, thực ra cũng giống với khi ngồi xe qua đèo, đội tuyển Long Ngâm mùa giải này đi từ đường bằng rồi lên đường núi, từ đường dốc lại xuống đường bằng, 16 trận liên tiếp phải đấu với đội mạnh tạo ra áp lực rất lớn, chỉ cần sơ ý cũng có thể ảnh hưởng tiêu cực tới tâm lý của tuyển thủ.

Hiện tại đã kết thúc lượt đi, cuối tuần sẽ bắt đầu từ Thương Lan đi tiếp, vì vậy vẫn nên dè chừng cẩn thận thì hơn.

Cũng may tiếp theo sẽ đánh Thương Lan trên sân nhà, Tứ Lam vẫn chỉ huy, vì vậy việc Lưu Xuyên tạm thời rời đội thực ra không gây ảnh hưởng gì lớn, nếu không hắn cũng không dám rời đội ngay thời khắc quan trọng thế này.

Buổi tối sau khi trở lại khách sạn, Ngô Trạch Văn ngồi bên giường thấp thỏm muốn nói gì đó rồi lại thôi, Lưu Xuyên thấy cậu vẫn luôn nhìn về phía hắn, nhịn không được đi tới trước mặt cậu, nâng cằm cậu lên rồi lại gần hôn xuống.

“A…” Ngô Trạch Văn bị hôn bất ngờ trong nháy mắt hồng hết cả tai, vội vàng đẩy nhẹ Lưu Xuyên ra.

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Muốn nói lại thôi, sao thế? Có việc gì thì cứ nói đi.”

Ngô Trạch Văn trầm mặc một lát, mới nghiêm túc hỏi: “Trong nhà anh… có chuyện gì thế? Có nghiêm trọng không?”

Hắn đột nhiên xin phép về nhà, rõ ràng ở nhà có chuyện không nhỏ, vì thế Ngô Trạch Văn mới có chút lo lắng, sợ rằng cha mẹ hắn sinh bệnh hay có chuyện gì ngoài ý muốn…

Nhìn ánh mắt quan tâm của Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên nhịn không được vươn tay xoa đầu cậu: “Tưởng gì, là chuyện tốt, không phải chuyện xấu.”

Ngô Trạch Văn nghi hoặc: “Chuyện tốt?”

Lưu Xuyên gật đầu: “Ừ, ông ngoại tôi muốn tổ chức tiệc mừng thọ 80 tuổi ở Bắc Kinh vào cuối tuần này. Toàn bộ con cháu trong nhà phải có mặt, mẹ tôi hạ lệnh, tôi không thể không đi.” Lưu Xuyên dừng một chút, mỉm cười đưa tay vuốt mặt cậu, “Chiều mai tôi bay về Bắc Kinh, ở nhà hai ngày rồi về, em đừng lo lắng.”

Lúc này Ngô Trạch Văn mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng yên lòng.

Lưu Xuyên nhìn cậu như vậy, trong lòng ấm áp, có một người quan tâm săn sóc mình như vậy, giống như trái tim được bao bọc trong một đôi tay ấm áp, cảm giác tốt đẹp không nói nên lời.

Lưu Xuyên nhịn không được cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi Ngô Trạch Văn.

Lần này Ngô Trạch Văn không phản kháng nữa, tai đỏ lên ôm lấy vai Lưu Xuyên, chủ động hé miệng trúc trắc đáp lại.

Lưu Xuyên thấy cậu đáp lại thì càng nhiệt tình, hắn liền cạy khớp hàm của cậu, đưa đầu lưỡi vào trong miệng mà nhẹ nhàng hôn. Trong phòng khách sạn yên tĩnh chỉ còn lại thanh âm ái muội, nhịp thở càng lúc càng nhanh, đến tận khi hai người sắp không thở nổi, Lưu Xuyên mới lưu luyến buông người trong lòng ra.

“Trạch Văn, tôi rất thích em…” Lưu Xuyên ôn nhu nhìn cậu nói, “Dù có chuyện gì xảy ra, em nhất định phải tin tưởng chuyện này.”

Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu, sau đó nói: “Tôi, tôi cũng… thích anh.”

Tuy nói ra những lời này có chút ngượng ngùng, tai cũng hồng lên, nhưng Ngô Trạch Văn lại cảm thấy, đây mới là sự biểu đạt chân thật nhất, trực tiếp nhất từ sâu trong nội tâm của mình.

Trình độ giải toán của học bá rất cao, nhưng năng lực biểu đạt lại không xuất sắc, thổ lộ với người mình thích không có chút kỹ thuật nào, cũng không có nhiều từ ngữ hoa mĩ, chỉ có một câu – tôi thích anh.

Nhưng ba chữ đơn giản này lại có thể đâm vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên mỉm cười gắt gao ôm Ngô Trạch Văn vào trong ngực.

– hai người yêu nhau, cũng tin tưởng tâm ý của nhau, dắt tay nhau cùng sóng vai tiến bước.

– đoạn duyên phận khó có được này, nhất định bọn họ sẽ hết lòng quý trọng.
Hết chương 311.

Cá giấm Tây Hồ, nghe đồn món này nổi tiếng lắm.jkkjpg