Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Chương 6314 : Họp mặt gia đình (3)
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ngoại Dương Sinh Dân của Lưu Xuyên có tổng cộng ba người con, anh cả là Dương Chí Uy ở nước ngoài với ông, chị hai là Dương Thu Ninh hiện tại đang định cư ở Bắc Kinh, con út là Dương Kỳ Quang lập nghiệp ở Thượng Hải. Ba anh em nhà họ Dương một năm bốn mùa đều bận đến sứt đầu mẻ trán, rất khó có cơ hội gặp nhau. Năm nay là mừng thọ 80 tuổi của Dương lão gia, coi như là cơ hội hiếm hoi ba anh em nhà họ Dương tề tựu đông đủ.
Bác cả Dương Chí Uy của Lưu Xuyên có một con trai một con gái, con lớn tên Trương Duệ 32 tuổi, đã sớm kết hôn lập nghiệp, hơn nữa năm ngoái vừa lên chức làm cha; em gái tên Dương Lâm 28 tuổi, hiện tại vẫn chưa lập gia đình, cô gái này có làn da trắng muốt, khí chất mĩ miều, là người có tính cách kiêu ngạo lãnh đạm, rất giống Dương Thu Ninh hồi trẻ. Nghe nói có mấy người có ý với cô đều bị cô dọa cho chạy mất dép, cô rất thích cuộc sống độc thân, thường xuyên đi du lịch khắp nơi trên thế giới, sống một cuộc sống thoải mái vô cùng.
Hôm nay hai anh em nhà này cũng có mặt, anh cả Dương Duệ còn mang cả con theo. Lưu Xuyên thấy bọn họ cũng không lấy làm bất ngờ, cười chào hỏi rồi cùng Dương Kiếm đi vào phòng khách vấn an ông ngoại.
“Ông ngoại, trông ông vẫn khỏe quá.” Lưu Xuyên nói, “Chẳng giống người bước sang tuổi 80 gì cả, nhìn qua cũng chỉ 70 thôi.”
Lưu Xuyên luôn nói ngon nói ngọt, Dương Sinh Dân nhìn hắn một thoáng, khẽ nhíu mày: “Sao giờ này cậu với Dương Kiếm mới tới?”
Dương Kiếm đứng ra nói: “Dạ công ty đợt này bận quá, cuối tuần phải tăng ca, vất vả lắm con mới xin ông chủ cho nghỉ ba ngày.”
Dứt lời liền trộm liếc Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên cười nói: “Phải đó ạ, Dương Kiếm bận lắm.”
Dương Sinh Dân nói: “Ồ, vậy là hai đứa tình cờ gặp nhau?”
Lưu Xuyên nói: “Vì con nghe Dương Kiếm nói ba giờ chiều tới, con tới từ hai rưỡi nên đứng ở sân bay đợi cậu ấy nửa tiếng.”
Dương Kiếm phụ họa theo: “Đúng rồi ạ, Hiểu Mông lái xe tới sân bay đón bọn con đấy.”
– một khắc này hai người vô cùng ăn ý.
Thực ra cha mẹ đều biết “công ty” trong miệng hai người là gì, có điều vẫn che mắt ông mình. Một mặt là lo lắng về tư tưởng lão nhân gia không thể tiếp nhận con cháu đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp suốt ngày chơi game, mặt khác, Dương lão gia năm nay đã 80 rồi, thân thể không tốt, nhỡ đâu tức đến mức bệnh tim phát tác thì sẽ phiền toái vô cùng. Vì thế Dương Thu Ninh và Dương Kỳ Quang mới thống nhất, giấu nhẹm sự thật của hai thằng con với bố mình.
Có điều người anh cả ở nước ngoài không hiểu rõ tình hình, vẫn chưa biết Lưu Xuyên và Dương Kiếm làm việc ở công ty nào.
Quả nhiên, Dương Chí Uy nghi hoặc mở miệng nói: “Dương Kiếm làm ở công ty nào thế?”
Dương Kiếm sửng sốt một chút, không ngờ bác cả lại đột nhiên hỏi chi tiết đến vậy, cậu chưa chuẩn bị tư tưởng, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Lưu Xuyên thấy thằng em luống cuống đến mức gãi đầu gãi tai, liền mỉm cười giải vây: “Dương Kiếm đang làm ở một công ty nghiên cứu phát triển phần mềm.”
Dương Kiếm hùa theo: “Đúng rồi đúng rồi, cháu… làm ở công ty nghiên cứu phát triển phần mềm.”
Dương Chí Uy nghi hoặc nói: “Cụ thể phụ trách mảng nào?”
“Ây… Phụ trách…” Dương Kiếm lại kẹt.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Cậu ấy làm ở mảng marketing nghiên cứu thị trường, hiện tại thị trường phần mềm có lợi nhuận rất lớn, để cậu ấy lăn xả bên ngoài vài năm, hiểu thêm một chút về giá cả thị trường cũng là chuyện tốt.”
– thực sự ngu ngốc, lấy cớ cũng không biết bịa, còn để anh mày bày cho à.
Dương Kiếm cảm kích liếc Lưu Xuyên nói: “Anh con nói đúng đó, chính là thế.”
Dương Chí Uy nhíu mày: “Sao đến nói cũng không thèm nói, còn muốn để Lưu Xuyên làm đại diện phát ngôn à?”
Dương Kiếm đỏ mặt cúi đầu.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Bác cả đừng mắng nó nữa, nó nhát gan từ bé mà.”
Đúng vậy, nhìn qua Dương Kiếm rất kiêu ngạo, kì thật gan lại nhỏ, trước đây mỗi lần xem phim kinh dị cậu đều trốn biệt phía sau Lưu Xuyên.
Thấy Lưu Xuyên nói rành mạch rõ ràng, Dương Chí Uy cũng không hoài nghi nữa, gật đầu nói: “Đúng vậy, còn trẻ thì nên học thêm cái này cái kia. Ta khá yên tâm về Lưu Xuyên, nhưng còn Dương Kiếm, tuổi cháu cũng không nhỏ nữa rồi, đã đi làm thì làm cho tốt.”
Dương Kiếm lập tức gật đầu nói: “Con biết rồi bác cả!”
Thực ra Dương Kiếm sợ người bác nghiêm túc này hơn cả cha mình, trước đây khi nhà họ Dương chưa tách ra ở riêng, mọi người cùng ở một căn viện rất lớn, mỗi lần cậu nghịch ngợm gây chuyện bác cả đều ra tay chỉnh cho chừa, mỗi khi hung hăng lên thực sự rất đáng sợ.
Hôm nay tâm tình Dương Sinh Dân không tồi, nghe mọi người nói chuyện xong cũng không truy cứu, khoát tay nói: “Được rồi, mấy đứa làm gì thì làm.” Nói xong lại quay đầu nhìn về phía con gái: “Nhà Thu Ninh có mạt chược không? Mấy anh em đi đánh vài ván mạt chược với ta.”
Dương Thu Ninh nói: “Có ạ, bàn mạt chược con cũng chuẩn bị xong rồi… Lưu Xuyên, Dương Kiếm lại giúp mẹ kê bàn.”
Lưu Xuyên và Dương Kiếm lập tức hăng hái đi tới bàn mạt chược, Dương lão gia rất thích chơi mạt chược, Dương Thu Ninh vì ông mà mua loại bàn mạt chược tự động tẩy bài. Lưu Xuyên và Dương Kiếm cùng khiêng tới trong thư phòng, sau đó chuyển tới bốn cái ghế. Ba anh em nhà họ Dương liền cùng cha chơi mạt chược, lũ cháu chắt cuối cùng cũng được giải thoát, kéo sang phòng khách nói chuyện phiếm.
Dương Kiếm trộm kéo tay áo Lưu Xuyên nói: “Lúc nãy cảm ơn anh.”
Lưu Xuyên cười: “Cũng biết cảm ơn cơ đấy, đây cũng chẳng phải lần đầu anh giúp cậu bịa lý do, chuyện nhỏ thôi.”
Dương Kiếm xấu hổ gãi đầu: “Cứ thấy bác cả là em căng thẳng, bác còn đáng sợ hơn cha em.”
Lưu Xuyên nhún vai, nhìn thấy anh họ Dương Duệ đang ôm một đứa nhỏ dễ thương, nhịn không được vươn tay ra: “Đây là bạn nhỏ Dương Tuấn An phải không? Lớn thế rồi cơ à?”
Dương Duệ cười đưa đứa bé cho hắn, Lưu Xuyên ôm đứa cháu trong tay anh họ, bóp bóp cái má phính nói: “Nói được chưa? Nào, nói chú nghe một tiếng nào.”
Dương Tuấn An mở to mắt nhìn Lưu Xuyên, đôi tay bé tí túm lấy ngón cái của Lưu Xuyên muốn nhét vào miệng.
Lưu Xuyên rút tay lại: “Cái này hông có ăn được nha.”
Dương Tuấn An mắt ngấn nước nức nở nhìn hắn.
Lưu Xuyên nói: “Ngoan nào, gọi chú đi.”
Dương Tuấn An liền khóc ré lên, Lưu Xuyên cuống quýt ôm thằng bé: “Đừng khóc, nín đi nào, không gọi thì thôi, cháu khóc cái gì.”
Cuối cùng Dương Tuấn An càng khóc to hơn, tiếng khóc vang cả nhà.
Dương Duệ nhịn không được cười nói: “Lưu Xuyên, cậu thực sự không dỗ được đâu, không nên ôm như vậy.”
Dứt lời liền ôm con lại, làm mẫu cho Lưu Xuyên: “Khi ôm trẻ nhỏ thì đừng để nó cuộn chân lên trên, như thế sẽ rất khó chịu, cố gắng để chân thẳng, vừa rồi cậu ôm ngang, bé con không thoải mái sẽ khóc.”
Quả nhiên, Dương Tuấn An được ba mình ôm lập tức nín khóc, há miệng kêu lên: “Ba ba, ba ba…”
Dương Duệ đưa con mình cho Lưu Xuyên: “Ôm lại xem nào?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “… Hầy, vẫn là anh họ chuyên nghiệp, dỗ trẻ con phiền lắm em chịu thôi.”
Dương Duệ nói: “Đợi đến sau này cậu cũng có con, sẽ không còn thấy phiền nữa.”
Lưu Xuyên cười sờ sờ mũi: “… Còn xa lắm.”
Dương Kiếm vẫn đứng bên cạnh xem, vốn cậu cũng thấy đứa nhỏ này dễ thương, vươn tay muốn ôm thử, ai ngờ Lưu Xuyên làm trước thất bại, cậu lập tức thông minh rụt tay về, tốt nhất vẫn không nên khiêu chiếu phó bản “Dỗ trẻ con” độ khó quá cao này.
Thực ra Lưu Xuyên cũng rất thích trẻ con, mấy đứa nhỏ nhìn dễ thương vô cùng, có điều hắn đã quyết định ở bên Ngô Trạch Văn, vẫn nên chuẩn bị tốt công tác tư tưởng, đợi đến sau này khi muốn có con, đi thụ tinh nhân tạo hoặc nhận con nuôi cũng được. Dù sao cũng sẽ vẫn có cách thôi.
– không biết học bá nhà mình có biết dỗ trẻ con không nhỉ? Có khi Ngô Trạch Văn thấy đứa bé khóc lại nghiêm mặt nói: “Đừng khóc nữa.” Bộ dạng nghiêm túc chắc chắn sẽ khiến anh bạn nhỏ khóc càng to.
Nghĩ đến đây, Lưu Xuyên nhịn không được lắc đầu cười, sao bản thân lại thế này, thấy hình ảnh anh họ một nhà ba người ấm áp, vậy mà lại tưởng tượng ra mình và Ngô Trạch Văn cùng nuôi một đứa? Suy nghĩ này hơi quá đà rồi.
Đêm nay mọi người cùng nhau ăn cơm đoàn viên tại nhà Lưu Xuyên, chủ trì là cha Lưu Xuyên Lưu Bác Viễn, chị họ Dương Lâm và em gái Lưu Hiểu Mông theo vào bếp giúp đỡ. Anh họ Dương Duệ lo dỗ con, hai mợ ở bên cạnh nói chuyện nhàn nhã, Lưu Xuyên và Dương Kiếm nhàm chán liền chạy lên lầu.
Lưu Xuyên đưa máy tính cho Dương Kiếm chơi, bản thân cũng mở notebook nói: “Chán quá, PK không?”
Dương Kiếm nói: “Tới luôn, ai thèm sợ anh!”
Vì thế hai người đồng loạt online, nhưng khi Dương Kiếm lên mạng, một thông báo màu vàng lập tức hiện ra làm mù mắt quần chúng –
Đệ tử Võ Đang bài danh hạng nhất bảng xếp hạng Võ Lâm chiến giới [Kiếm Ngân] đã lên mạng!
Dương Kiếm hoảng sợ, lập tức nói: “Đm quên để chế độ invisible!”
“Sao cậu có thể ngu ngốc thế nhỉ?” Lưu Xuyên không biết nói gì với thằng em dở hơi này, “Ẩn nick đi, vào phòng PK 1738, pass 9988.”
Thực ra liên minh có rất nhiều cao thủ Võ Đang, ví dụ như lưu phái Khí tông có Lương Hải Tân, hoặc lưu phái Kiếm tông có Diệp Chu, còn có đội trưởng Quốc Sắc Chu Mộc chơi phụ trợ v… v…. Có điều Dương Kiếm PK nhiều nhất, vì vậy account Kiếm Ngân của cậu đang đứng hạng nhất trong bảng xếp hạng của môn phái Võ Đang, khi online sẽ có dòng thông báo màu vàng hiện ra khắp đấu trường.
Phương Chi Diên liếc mắt nhìn thấy dòng thông báo này, lập tức mỉm cười nhắn tin: “Đến nhà rồi à? Lại quên ẩn nick kìa.”
Dương Kiếm xấu hổ trả lời: “Ừ…”
Phương Chi Diên hỏi: “Cậu đang ở cùng anh mình à?”
Dương Kiếm nói: “Ừ, chán quá nên PK với ổng.”
Phương Chi Diên gửi tới một emo mặt cười: “Cố lên.”
Dù hắn cảm giác khả năng lớn là Dương Tiểu Kiếm vẫn bị hành cho thê thảm thôi.
Dương Kiếm đóng khung chat với Phương Chi Diên, cài đặt trạng thái invisible, sau đó vào phòng lôi đài bắt đầu PK với Lưu Xuyên.
Đánh một ván, hẳn là thua. Dương Kiếm không phục, bắt đầu ván thứ hai, lại thua.
Lưu Xuyên khoái trá hành thằng em mình, sau khi đánh ba trận, Dương Kiếm buồn bực nói: “Bàn phím này em chơi không thuận tay.”
Lưu Xuyên cười nói: “Đừng có kiếm cớ, đánh không lại là đánh không lại, vấn đề gì mà không chịu thừa nhận?”
Dương Kiếm tức giận: “Anh đừng có đắc ý, khi thi đấu thật chắc chắn em sẽ thắng anh!”
Lưu Xuyên vỗ vai cậu: “Người nào mạnh mồm thì thường tự vả, cậu không biết à?”
Dương Kiếm: “…”
Hai người đang nói, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Lưu Xuyên mở cửa liền thấy hóa ra là cô chị họ Dương Lâm, trong tay đang bê một đĩa hoa quả.
“Chị, vào đi.” Lưu Xuyên mỉm cười mời cô vào.
Dương Lâm để tóc ngắn rất ngầu, mặc chiếc váy dài liền thân, đi giày cao gót màu đen, nhìn qua vô cùng khí phách.
Trước đây khi Lưu Xuyên chơi với Dương Kiếm, Dương Kiếm ngã đau thường ngồi đó khóc nhè, Lưu Xuyên không dỗ được cậu bèn đi gọi bà chị này. Dương Lâm trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Dương Kiếm mà rít lên: “Mày câm mồm vào!” Nước mắt Dương Kiếm trong nháy mắt bị dọa sợ chảy ngược vào trong.
Từ nhỏ Dương Kiếm hay bị cha mẹ so sánh với Lưu Xuyên, đối với Lưu Xuyên vừa kính vừa hận, cảm tình rất phức tạp, nhưng còn bà chị Dương Lâm này… Hoàn toàn là sự sợ hãi bản năng, trước đây thường xuyên bị cô mắng, vừa thấy bà chị họ xuất hiện da đầu Dương Kiếm liền tê dại, trốn phía sau Lưu Xuyên.
Dương Lâm bình tĩnh đi tới, tiện tay khóa cửa lại, nhìn lướt qua máy tính nói: “Hai cậu đang chơi game à?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, người lớn nói chuyện nhà hai đứa em cũng không chen miệng được, bèn chơi vài ván giết thời gian.”
Dương Lâm cười nói: “Xuyên đội và đội phó Dương ký tên cho chị được không?”
Lưu Xuyên: “…”
Dương Kiếm: “…”
Dương Kiếm sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói: “Chị, chị đang nói gì thế? Em nghe không hiểu.”
Dương Lâm nói: “Đừng vờ vịt nữa, đội phó Kiếm Ngân của đội tuyển Tuyết Lang, đội trưởng Hải Nạp Bách Xuyên của đội tuyển Long Ngâm… Bộ phận bán hàng của công ty nghiên cứu phát triển phần mềm hả? Công ty bộn bề nhiều việc ông chủ không cho nghỉ hả? Hai cậu chém gió cũng mượt quá cơ?”
“…” Dương Kiếm biểu tình như sắp tận thế.
Chỉ có Lưu Xuyên vẫn bình tĩnh, nhanh chóng phản ứng lại, cười nói: “Chị Lâm biết hết rồi… Sao chị phát hiện ra?”
Dương Lâm nhìn hắn một cái, nói: “Lên mạng đánh bừa tên hai cậu xem hai đứa đang làm cái gì, không ngờ tên hai cậu hot ghê cơ, trên mạng toàn video thi đấu của hai người.”
Đây cũng là điểm không ổn khi liên minh bắt đầu công khai thông tin tuyển thủ từ mùa giải thứ Mười. Hiện giờ trong liên minh chuyên nghiệp, trước mỗi trận đấu đều giới thiệu tên thật của tuyển thủ, nếu là người quen biết chắc chắn có thể dễ dàng tìm ra.
Hải Nạp Bách Xuyên = Lưu Xuyên, Kiếm Ngân = Dương Kiếm, thậm chí trong mục giới thiệu thông tin đội tuyển trên website chính của Võ Lâm còn đăng ảnh chân dung bọn họ. Sở dĩ Lưu Xuyên dám bịa đặt đối phó người lớn cũng là vì hắn biết bác cả sẽ không đi kiểm tra xem hắn nói thật hay không, ông ngoại lại ít khi lên mạng, vì vậy bọn họ mới dám nói dối.
Thấy Dương Lâm đã nắm được quá nhiều chứng cớ, Lưu Xuyên cũng không giấu giếm nữa, mỉm cười nói: “Chị, chuyện này mình chị biết là được, đừng nói với người trong nhà. Tim ông ngoại không tốt, em không muốn đưa luôn ông vào viện.”
Dương Lâm sảng khoái gật đầu: “Chị biết, sẽ giữ bí mật cho hai cậu, yên tâm.”
Lúc này hai người mới nhẹ nhàng thở ra, Dương Lâm đột nhiên nói: “Dương Tiểu Kiếm, cậu lại đây, PK với tôi một ván.”
Dương Kiếm ủ rũ nói: “Chị tha em đi chị ơi, em PK với chị thể nào cũng run tay.”
Dương Lâm lườm cậu một cái: “Chẳng ra sao cả.”
Dương Kiếm nhanh trí đẩy Lưu Xuyên ra làm bia đỡ đạn: “Chị PK với ảnh đi.”
Lưu Xuyên lại có chút nghi hoặc: “Chị cũng chơi game này sao?”
Dương Lâm lắc đầu nói: “Không thạo lắm, khi xem video thi đấu của hai cậu cảm giác thú vị, bèn down game về chơi vài ngày xem sao. Sau đó liền thấy game này cũng vui, tôi cũng chơi Đường Môn, lưu phái Cung tiễn ở server 7 Điện tín.”
Lưu Xuyên nhịn không được cười cười: “Khu 7 Điện tín à? Có cần em mang chị không?”
Dương Lâm nói: “Được, cậu dẫn chị đi đánh phó bản đi.”
Lưu Xuyên hỏi: “Phó bản nào?”
“Phó bản hàng ngày sáu người cấp 70, trang bị chị kém quá không ai muốn cho vào đội.” Dương Lâm nói, “Đợi khi tích cóp đủ điểm trang bị, chị sẽ thử đi đấu trường.”
Lưu Xuyên nói: “Được rồi, Dương Kiếm, cậu nhường ghế cho chị Lâm, anh đi lấy notebook của Hiểu Mông cho cậu.”
Dương Kiếm khoát tay nói: “Không cần đâu, em ở bên cạnh xem hai người đánh.”
Dương Kiếm logout sau đó nhường ghế cho Dương Lâm, Lưu Xuyên nhanh chóng mở account clone trở lại khu 7 Điện tín Thủy Long Ngâm, ghép đội với Dương Lâm.
Account của cô là Đường Môn Cung tiễn max level, trang bị lại rác rưởi, ID là “Vương Mộc Mộc”.
Từ khi bắt đầu đánh giải chuyên nghiệp, lâu lắm rồi hắn không vào lại account clone “Lưu Danh Bách Thế” tại khu 7 Thủy Long Ngâm này, Lưu Xuyên thuận tay mở bảng xếp hạng ra, thấy những cái tên Đoạn Trường Thảo, Đường Vô Ưu rồi đủ thể loại hội trưởng các bang hội, cảm giác có chút thân thuộc.
Phó bản ngày level 70 vẫn khá đơn giản, đặc biệt đối với những tài khoản max cấp trang bị tốt nhất thì có thể nói là nghiền áp suôn sẻ, có điều chiêu cuối của boss phó bản khá nhiều, một mình Lưu Xuyên đánh vẫn khá khó khăn, vì thế liền nhắn tin cho Ngô Trạch Văn: “Đang huấn luyện à?”
Ngô Trạch Văn trả lời: “Không, hiện tại đang nghỉ rồi, anh về đến nhà rồi à?”
“Ừ. Chiều đã về rồi.” Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Này, mở lại tài khoản của em hồi còn ở Thủy Long Ngâm đi, giúp tôi đánh phó bản.”
Ngô Trạch Văn có chút nghi hoặc, có điều cậu chưa bao giờ nghi ngờ những gì Lưu Xuyên nói, lập tức mở account Mê Vụ Chiểu Trạch đi tới trước mặt Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên mời cậu vào đội xong, liền giới thiệu: “Đây là chị họ tôi.”
Ngô Trạch Văn có chút hồi hộp, cuống lên đánh chữ nói: “Em chào chị.”
Dương Lâm khẽ cười nói: “Tôi cũng biết Mê Vụ Chiểu Trạch, cùng đội với cậu đúng không? Một tuyển thủ rất giỏi.”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, là một người mới rất có năng khiếu.”
Dương Lâm nói: “Đánh phó bản nhỏ nhoi này mà Lưu Xuyên còn kêu cậu tới, phiền cậu quá.”
Ngô Trạch Văn luống cuống lễ phép nói: “Không sao ạ, em cũng đang rảnh.”
Lưu Xuyên đánh chữ nói: “Trạch Văn cùng tôi liên thủ giết boss nhanh để cho chị ấy hít kinh nghiệm nhặt trang bị, có còn nhớ rõ cách đánh phó bản không?”
“Vẫn nhớ rõ.” Ngô Trạch Văn gật đầu, cùng Lưu Xuyên đi vào phó bản.
Mê Vụ Chiểu Trạch và Lưu Danh Bách Thế liên thủ giết boss, tốc độ thực sự có thể dùng hai chữ “thần tốc” để hình dung, hai người phối hợp rất ăn ý, chưa đầy mười phút đã xong phó bản.
Dương Lâm nhịn không được cảm thán: “Lợi hại, bắt hai cậu giúp tôi đánh cái phó bản này thực sự là giết gà bằng dao mổ trâu.”
Ngô Trạch Văn nói: “Chị khách sáo rồi ạ.”
Lưu Xuyên nói: “Đúng thế, nếu bình thường bọn em bận thi đấu chắc chắn không rảnh giúp chị, hôm nay nhàn rỗi thì giúp chị nhặt trang bị một chút, cũng tiện cho chị làm quen phó bản này, sau này không có bọn em, chị vẫn tự chơi được.”
Dương Lâm gật đầu: “Được rồi, vất vả cho hai đứa rồi.”
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn mang theo Dương Lâm đánh hết tất cả phó bản cấp 70 một lần, cuối cùng cũng gom đủ trang bị. Sau khi thoát khỏi phó bản cũng đúng lúc Lưu Hiểu Mông lên lầu gọi mọi người xuống ăn tối. Lưu Xuyên liền nhắn tin cho Ngô Trạch Văn nói: “Đánh xong rồi, vất vả cho em:)”
Ngô Trạch Văn nói: “Không có gì, không cần khách sáo với tôi.”
Lưu Xuyên cười nói: “Chị tôi thích em lắm, vừa nãy vẫn khen em thông minh suốt.”
Ngô Trạch Văn có chút ngượng ngùng: “Thật sao?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, tính cách người chị này rất giống mẹ tôi, trước đây mẹ tôi vẫn chăm sóc chị ấy, là người dễ nói chuyện với mẹ tôi nhất. Tôi kéo chị ấy về phe mình thì mới có khả năng đánh được boss mạnh nhất là mẹ tôi, hiểu không?”
Ngô Trạch Văn hiểu ra, không ngờ Lưu Xuyên đã mưu tính sâu xa, tạo tiền đề trước khi gặp người lớn trong nhà sao?
Cảm giác được người kia coi trọng khiến đáy lòng Ngô Trạch Văn vui vẻ, lập tức đánh chữ nói: “Tôi hiểu.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Được rồi, tôi đi ăn cơm đây, em cũng mau đi ăn đi. Bye.”
Ngô Trạch Văn gửi icon vẫy tay rồi logout, Lưu Xuyên đi ra cửa, Dương Lâm đứng bên ngoài nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi chị thấy trên đầu cậu là dòng chữ Chồng của Mệ Vụ Chiểu Trạch… Đây là kết hôn trong game à?
Lưu Xuyên nói: “Vâng, lúc đó cậu ấy chơi account nữ, để tiện làm nhiệm vụ vợ chồng lên cấp bọn em liền kết hôn trong game.”
Dương Lâm sờ cằm: “Chỉ thế thôi à?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không thì sao?”
Dương Lâm hoài nghi nhìn hắn một cái, không nói tiếp. Từ nhỏ Lưu Xuyên đã ý xấu đầy bụng, muốn hắn nói thật được một câu thì khó như lên trời. Nhưng Dương Lâm lại cảm giác ngữ khí khi Lưu Xuyên nói chuyện với Mê Vụ Chiểu Trạch kia có gì đó không đúng, vừa rồi khi gọi Ngô Trạch Văn tới đánh phó bản cùng chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.
Hết chương 314.
Chị Dương Lâm, chị Dương Lâm, chị ngầu nhấtttttt, bắt gian vợ chồng chúng nó chị ơiiiii