Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 7357 : Lưu Xuyên vs Trình Duy

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


Khán giả cũng không hề biết rốt cuộc Trình Duy kia là ai, thông tin nhìn qua thì thấy chẳng khác gì những tuyển thủ dự bị của nhiều đội tuyển. “Một điểm hạ gục lôi đài”, thông số chẳng khác nào trò cười trong playoffs. Chẳng qua đến khi thông tin của Xuyên thần hiện ra thì mọi người cũng cạn lời nghẹn họng – Số điểm hạ gục lôi đài của Xuyên thần cũng là một điểm!



Một điểm này là mạng của ai nào? Dương Kiếm ngồi phía dưới không khỏi cúi đầu.



Phương Chi Diên thấy vẻ mặt của cậu, nhịn không được mà vỗ vai cậu, nói: “Cậu là một điểm duy nhất mà Xuyên thần có được, cậu nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.”



“…” Dương Kiếm nhíu mày, không thèm để ý tới lời nói đùa của Phương Chi Diên, nói: “Anh ấy đích thân ra sân để đánh với một tuyển thủ mờ nhạt của Hoa Hạ có phải hơi khoa trương rồi không? Phái Từ Sách lên không hơn à?”



Phương Chi Diên nói: “Cậu thực sự nghĩ Trình Duy là một tuyển thủ mờ nhạt sao?”



“Chẳng nhẽ không đúng sao? Cậu ta mất hút suốt cả vòng bảng…” Dương Kiếm vốn tin chắc vào suy luận của mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Phương Chi Diên cậu lại thấy không chắc chắn nữa, giọng nói cũng nhỏ lại, “Ây… đừng bảo là vũ khí bí mật đấy?”



“Đoán đúng rồi.” Phương Chi Diên mỉm cười nói “Tuy tôi không biết lai lịch của Trình Duy này, nhưng nếu đội phó Tạ đặt cậu ta ở vị trí đánh cuối thì chắc chắn người này không đơn giản. Tuyển thủ này mới 18 tuổi, rất có khả năng là ngoại binh đến trợ giúp cho Hoa Hạ trong playoffs.”



Dương Kiếm khiếp sợ nói: “Trợ giúp từ bên ngoài?”



“Cậu nhìn vẻ mặt của cậu ta xem.” Phương Chi Diên chỉ lên màn hình lớn, “Tuổi còn nhỏ như vậy mà khi lên đài lại trấn định thong dong, người mới không thể bình tĩnh như vậy được. Dù là người mới nổi danh như Trần Tiểu Bắc hay Tiết Khắc của Thất Tinh Thảo thì khi mới ra thi đấu cũng sẽ hồi hộp. Nhưng Trình Duy lại không hề lo lắng, rõ ràng đã quen rồi.”



Dương Kiếm đăm chiêu nhìn về phía màn hình, quả nhiên Trình Duy rất bình tĩnh ngồi ở ghế tuyển thủ, nhìn không ra bất cứ sự lo lắng hồi hộp nào. Nếu thực sự là một người mới mờ nhạt, đấu với Xuyên thần đỉnh đỉnh đại danh chắc chắn sẽ có áp lực tâm lý. Vậy mà biểu hiện của Trình Duy hiện tại lại như không hề có tí áp lực nào…



Đúng lúc này, thời gian tạm dừng để thay người đã kết thúc, trận đấu tiếp tục bắt đầu.



Lưu Xuyên ngồi vào ghế, vừa thao tác Hải Nạp Bách Xuyên đi tới trung tâm bản đồ, vừa đánh chữ nói: “Hê lô Trình Duy:)”



Trình Duy cũng đánh chữ: “Chào Xuyên thần!”



Nghe nói vị Xuyên thần này lúc nào cũng sẽ đánh chữ chơi đòn tâm lý trước khi bắt đầu chính thức tấn công, Trình Duy cũng không hiểu rõ tại sao, nhưng khi nhắc chuyện này với những thành viên đội tuyển Hoa Hạ thì ai nấy cũng đều xanh mét ca mặt, khiến Trình Duy cực kỳ hoang mang. Nhìn hôm nay thì Xuyên thần cũng đâu đáng sợ như mọi người miêu tả? Còn đánh chữ chào hỏi mình, chẳng phải rất có phong độ sao?



Trình Duy đang nghĩ thì Lưu Xuyên đánh chữ tiếp: “Tôi đang ở phía sau cậu rồi.”



Nhanh như vậy?! Trình Duy cả kinh trong lòng, lập tức quay đầu nhìn lại, nhưng không có bóng người nào phía sau lưng.



Lưu Xuyên lại nói: “Thực ra năm giây nữa mới tới nơi cơ.”



Khán giả: “…”



Trình Duy: “…”



Người xem tại hiện trường cười ná thở, Trình Duy bị trêu thì đỏ hết cả mặt. Đờ mờ! Bảo sao mọi người đều nói PK với Xuyên thần rất khó ở, hóa ra là như vậy! Người này nói chuyện lúc nào cũng khiến người ta có cảm giác muốn đập cho chết!



Lưu Xuyên trêu thiếu niên liền thấy nhóc con Trình Duy quá đơn thuần, nhịn không được cười lên một tiếng, nhanh chóng khống chế account Đường Môn của mình đi tới trước mặt đối phương.



Quả nhiên Trình Duy chơi theo lưu phái Khí tông, tạo hình nhân vật của cậu nhìn rất thú vị, người chơi có thể tự do điều chỉnh vẻ ngoài của nhân vật trong game, dáng người đạo trưởng Võ Đang của Trình Duy hơi gầy, vóc dáng nhỏ con, là bộ dáng của một thiếu niên lại mặc một bộ đạo bào màu xanh, nghiêm trang cầm trường kiếm đứng đó.



Sau khi Lưu Xuyên đến gần cũng không gấp gáp, cẩn thận quan sát vị trí của đối phương, vì hắn ẩn thân nên Trình Duy không hề phát hiện, trong nháy mắt khi Trình Duy thay đổi tầm nhìn đưa lưng về phía mình, Lưu Xuyên quyết đoán ra tay, nhanh chóng gọi ra bốn coi rối, ngay khi Trình Duy quay lại thì lập tức cho phát nổ!



Trình Duy đang điều chỉnh tầm nhìn để tìm kiếm đối phương, bên tai bỗng vang lên tiếng nổ ‘Ầm’, quanh người tỏa ra một làn khói dày đặc!



– Thập tự vây sát, chính xác!



Không đề phòng để Lưu Xuyên đột nhiên tập kích, tiếng nổ bên tai khiến Trình Duy cũng khựng lại.



– quá nhanh! Tốc độ của đối phương nhanh đến mức cậu không kịp tránh né!



Cậu chắc chắn phải lãnh đủ thương tổn một chiêu này, may mà Trình Duy cũng phản ứng rất nhanh, ngay sau khi trúng Thập tự vây sát, cậu đã phán đoán được vị trí của Lưu Xuyên, dùng khinh công giang hồ “Phi hạc xung thiên” bay lên cao, tiếp tục dùng “Phiêu tuyết xuyên vân” bay đến phía xa, nhanh chóng kéo dãn cự ly với Lưu Xuyên.



Võ Đang Khí tông là pháp sư khống chế, thích hợp cách chơi diều cấu máu từ xa, khá giống với cách chơi bạch ma pháp sư bên Thần Tích của Trình Duy, đấu pháp đều là liên tục giảm tốc độ của đối thủ hoặc khống chế thành công rồi niệm skill tấn công từ xa. Trình Duy hiểu rõ cách chơi pháp sư, vì thế cậu ngay lập tức lấy lại tiết tấu của bản thân.



– Kiếm khí nghiêm sương!




Màn hình lớn hiện ra điểm số 3:0, Lưu Xuyên mỉm cười xoay người đi xuống, phòng cách âm của đội tuyển Long Ngâm nhất thời vang lên tiếng vỗ tay chỉnh tề, đội trưởng ra trận quả nhiên yên tâm!



Phía bên đội tuyển Long Ngâm, Tiểu Dư nhịn không được nói: “Vương bài thần bí này của Hoa Hạ cũng không mạnh như trong tưởng tượng ha?”



Lưu Xuyên chỉ cười không nói, sức quan sát của Tiểu Dư vẫn chỉ ở giai đoạn gà mờ, Lưu Xuyên cũng không muốn giải thích nhiều với cậu.



Nhưng Ngô Trạch Văn tinh tế lại phát hiện lòng bàn tay Lưu Xuyên có một tầng mồ hôi lạnh, nhịn không được ghé lại nói: “Anh có sao không? Mệt lắm à?”



“Một chút.” Lưu Xuyên cũng không giấu giếm trước mặt Trạch Văn, ghé lại bên tai cậu, nhẹ giọng nói, “Vừa rồi để giải quyết Trình Duy tôi cũng phải bùng nổ hết sức, nếu đánh thêm nữa thì tôi mới là người rơi vào bất lợi. Năng lực điều chỉnh lâm thời của tuyển thủ này rất mạnh, phản ứng cũng nhanh, khuyết điểm lớn nhất của cậu ta chính là chưa đủ hiểu rõ về Võ Lâm, khiếm khuyết kinh nghiệm thi đấu với cao thủ, nếu không phải Hoa Hạ vì muốn đối phó với tôi mà giấu cậu ta đi, để cậu ta đánh hết một mùa giải thì hôm nay ai thua ai thắng còn không biết được.”



Lời này đã là đánh giá rất cao về Trình Duy. Tuy rằng hắn thắng Trình Duy, nhưng Lưu Xuyên cũng hiểu rất rõ năng khiếu của thiếu niên này không thua gì Lộc Tường, làm đại thần vương bài bên Thần Tích cũng chẳng phải chém gió thổi phồng. Người này thực sự có trình độ, cũng rất hiểu cách chơi khống chế của chức nghiệp pháp sư.



Chỉ có thể trách nước cờ này của Lê Huy đã hạ sai, giấu biệt Trình Duy như cung tâm kế, nếu thoải mái buông tay để Trình Duy đánh cả mùa giải thì hôm nay Trình Duy đã không bị động như thế.



Bên đội tuyển Hoa Hạ, Trình Duy thua trận gục đầu trở về chỗ ngồi, tựa hồ như có chút buồn bực. Tạ Quang Nghị vỗ vai cậu, thấp giọng cổ vũ: “Không sao, đây là lần đầu cậu đấu với Xuyên thần, không quen được nhịp độ thi đấu là chuyện bình thường.”



Trình Duy rầu rĩ “Dạ” một tiếng.



Tại hiện trường, một người con trai ngồi trên khán đài, vì nước da ngăm đen mà dường như chìm nghỉm trong đám người, cảm giác rất mờ nhạt.



Ánh mắt của hắn hướng thẳng tới phòng cách âm của đội tuyển Hoa Hạ.



Trong phòng cách âm, thiếu niên vừa thua trận có chút chán nản cúi đầu, ngón tay thon dài liên tục gãi gáy.



Mỗi khi lo lắng hay buồn bực đều sẽ vươn tay phải ra gãi đầu, đây là thói quen của Trình Duy. Lý Thương Vũ nhìn động tác quen thuộc của cậu nhóc mà khẽ cười, thấp giọng nói: “Chắc là shock lắm nhỉ? Thực ra để Xuyên thần dạy dỗ cậu một lần cũng là chuyện tốt.”



– trò chơi này không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu.



Lúc trước khi gặp cậu tại trận vòng bảng với Hoa Hạ, Lý Thương Vũ đã biết tới sự tồn tại của Trình Duy, vì trận đó Trình Duy tự mình ra sân.



Đúng vậy, một điểm hạ gục tại lôi đài của Trình Duy chính là mạng của một tuyển thủ Thương Lan. Vì cậu biết mình không thể gạt được Lão Miêu nên mới dứt khoát ra trận để làm quen quy tắc thi đấu, thuận tiện luyện tập một chút. Kể cả thế cậu vẫn có thể nhẹ nhàng giết chết tuyển thủ La Tử Long của đội tuyển Thương Lan.



Trận đấu đó Thương Lan thua Hoa Hạ không hề bất ngờ, khi Lương Hải Tân đưa đội lại bắt tay, nhóc con Trình Duy cũng đi theo phía sau, khi tới trước mặt Lý Thương Vũ, cậu liền cười nói: “Miêu thần, anh thấy tôi chơi Võ Đang thế nào?”



Chẳng khác nào cún con vẫy đuôi cầu khen ngợi.



Khi Trình Duy cười, đôi mắt to tròn sẽ cong lên, nhìn qua rất hoạt bát, khóe miệng nhếch lên cũng rất sáng sủa lại tự tin. Đứa nhóc này từ bé đã may mắn, sinh ra trong một gia đình ấm êm hạnh phúc, cha mẹ bao dung đùm bọc, 16 tuổi đi đánh giải được cả nhà ủng hộ. Vừa tới đội tuyển Thời Quang đã thành thần trong hai năm ngắn ngủi, dẫn dắt đội tuyển giành chức quán quân…



Trên người cậu có quá nhiều may mắn, đối lập hoàn toàn với một Lý Thương Vũ vất vả bao năm mà không giành được bất cứ giải thưởng nào.



Lý do khiến hai người thành bạn tốt là trong một trận đấu, Lý Thương Vũ trên lôi đài hành cho cậu không ngóc đầu lên nổi, sau khi thi đấu xong Trình Duy chủ động hỏi cách thức liên hệ với Lý Thương Vũ, nói rằng muốn PK với hắn. Nhóc con này tâm cao khí ngạo quyết chí không phục, Lý Thương Vũ bón hành thêm vài bữa mới chịu ngoan ngoãn, sau này mỗi khi thấy Lý Thương Vũ, cậu đều rất tôn kính gọi hai chữ “Miêu thần”.



Con đường của Trình Duy rất bằng phẳng thuận lợi, nhưng không biết chừng sau này sẽ vấp ngã, đầu rơi máu chảy.



Lý Thương Vũ có chút lo lắng lần này Trình Duy sang Võ Lâm sẽ gây chuyện, có điều hắn là đội trưởng Thương Lan, không tiện can thiệp vào nội tình Hoa Hạ, cũng ngại đám người Lương Hải Tân, không thể nói thêm gì, chỉ vỗ vai thiếu niên, thấp giọng nói: “Trò chơi này không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”



Hôm nay, quả nhiên Trình Duy thảm bại dưới tay Xuyên thần.



Nhìn thiếu niên ủ rũ gãi đầu trong phòng cách âm, mặt đầy khổ sở sau khi bị hành, Lý Thương Vũ nhịn không được mỉm cười. Tuy đã 18 tuổi, nhưng trong mắt rất nhiều đại thần tiền bối thì cậu cùng lắm chỉ là một thằng nhóc choai choai, thiếu kiên nhẫn là chuyện dễ hiểu… Tiểu Duy, không việc gì phải nóng vội, thực ra con đường trưởng thành của cậu vẫn còn rất dài.Hết chương 357.



Tác giả có lời muốn nói:



Miêu thần: Xuyên thần giúp tôi dạy dỗ một bạn nhỏ nhé.



Xuyên thần: “Được, để anh để anh. Ăn hành ngon hông? Làm thêm ván nữa nhá:)



Trình Duy: T__________T