Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 8392 :

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


Sau lễ trao giải, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm cùng đi ăn mừng tại nhà hàng mà Giang Tuyết đã đặt trước, vì Lưu Xuyên trong lễ trao giải đã nói: “Sẽ chủ trì mời mọi người ăn cơm”, đương nhiên các thành viên sẽ không khách sáo với hắn, khó có cơ hội bóc lột đội trưởng nhà mình, mọi người thỏa thích gọi đồ ăn.



Tần Dạ chủ động đề nghị uống rượu chúc mừng, Lưu Xuyên lập tức gọi phục vụ mang lên mấy chai rượu, rót cho từng người.



Lưu Xuyên nâng ly, mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta đã vô địch! Một ly này, vì Long Ngâm, cũng là vì chính chúng ta, nào!”



“Cụng ly!”



Mười chén rượu chạm nhau trên không trung, tựa như tâm hồn mọi người cũng gắt gao hội tụ – đây là chức vô địch đầu tiên của Long Ngâm, là do mười người bọn họ đồng tâm hiệp lực giành được, chức vô địch này không chỉ thể hiện thực lực của Long Ngâm, mà là minh chứng cho quá trình trưởng thành của mỗi người.



Sau khi uống rượu, Lưu Xuyên đặt cúp lên bàn, để cho mọi người truyền tay xem kỹ, vừa rồi ở lễ trao giải cũng chưa nhìn rõ cúp trông thế nào, nhìn gần mới phát hiện trên mặt cúp có khắc tên Đội tuyển Long Ngâm và đội huy, rõ ràng đây là cúp mà liên minh làm riêng cho mùa giải này, độc nhất vô nhị.



Lam Vị Nhiên không nhịn được nói: “Khi nào về đặt ở trong phòng huấn luyện của đội, sau này thấy cúp thì sẽ có động lực luyện tập hơn.”



“Tứ Lam, cậu cũng không dễ gì giành được chức vô địch, không định ôm cúp ngủ một giấc à?” Lưu Xuyên tủm tỉm nói.



“…” Lam Vị Nhiên mặc kệ tên này.



Phục vụ nhanh chóng bê lên một bàn thức ăn phong phú, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, lấp đầy dạ dày đang đói sắp hỏng.



Giang Thiếu Khuynh là người đứng lên đầu tiên, ngại ngùng cười cười nói: “Đội trưởng, tôi xin kính anh một chén, tôi… ầy…”



Vì cậu quá kích động mà mặt đỏ lên, nói cũng ấp a ấp úng, Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tôi biết cậu định nói gì, Thiếu Khuynh, chén này tôi nhận!”



Trong số các thành viên, Giang Thiếu Khuynh là người tôn kính và cảm kích Lưu Xuyên nhất, Lưu Xuyên biết rõ điều này. Điều mà Thiếu Khuynh muốn nói, là Lưu Xuyên đã cho cậu cơ hội được trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng nếu không có Thiếu Khuynh, Long Ngâm cũng không có khả năng đi được tới ngày hôm nay.



Lưu Xuyên sảng khoái uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.



Giang Thiếu Khuynh cũng uống, cười nói: “Cảm ơn Xuyên đội.”



Từ Sách cũng đứng lên ngay sau Giang Thiếu Khuynh, biểu tình nghiêm túc nói: “Tôi cũng kính anh một ly, trước cạn vi kính.” Dứt lời liền ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.



Lưu Xuyên cười nói: “Được, nào!”



Ngay sau đó Lâm Đồng cũng đứng lên, “Xuyên đội, ly này của tôi anh nhất định cũng phải uống.”



Sau đó là Tiểu Dư, Giang Tuyết, Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng, thậm chí cả Tần Dạ và Tứ Lam cũng giúp vui kính rượu hắn.



***



Tối hôm đó, mọi người của Long Ngâm thay nhau chuốc rượu đội trưởng, kết quả… sau hai tiếng, Lưu Xuyên lại chuốc cho mọi người ngã sạch.



Lưu Xuyên tỉnh táo như trước nhìn đồng đội xung quanh say đến mức ngã trái ngã phải, có chút tịch mịch nói: “Sức chiến đấu gì thế này không biết?”




Lam Vị Nhiên cũng nhắn tin: “Đội trưởng là hoa có chủ, vậy mà chúng ta không hề hay biết, mọi người cảm thấy tổn thương tinh thần nghiêm trọng, sau khi bàn bạc quyết định tẩy chay đội trưởng, toàn bộ phiếu bầu đều thông qua, thông báo cho cậu biết.”



Lộc Tường nói: “Sao sư phụ lại không còn độc thân nữa vậy? Có người chịu được cái tính thèm đòn đó của sư phụ sao? Quá tò mò! Cầu chân tướng! Nếu không thì đệ tử ăn ngủ không yên!’



Tiêu Tư Kính vẫn rất khí phách, tin nhắn gửi đi chỉ có một chữ: “Ai?”



Mà trong lúc đó, Lưu Xuyên lại đang nắm tay Ngô Trạch Văn, ngồi máy bay đi Mỹ.



Hắn đã tắt điện thoại, vì thế cũng không biết show ân ái của hắn đã khiến group chat của liên minh và cộng đồng mạng nổ tung.



Lúc này Lưu Xuyên mặt đầy thỏa mãn mỉm cười, nắm bàn tay thon dài trắng nõn của Ngô Trạch Văn, lúc thì cầm lên hôn một chút, lúc thì viết chữ trong lòng bàn tay cậu. Ngô Trạch Văn mặc kệ mấy hành động ngây thơ của hắn, lạnh lùng đặt iPad trên đùi, dùng tay phải chơi Sudoku, biểu tình nghiêm túc mà chuyên chú.



Lưu Xuyên buồn bực nói: “Em thích iPad hơn cả tôi rồi à?”



Ngô Trạch Văn nghe thấy liền hỏi: “Anh thảm đến mức phải đi ghen với cả iPad của tôi rồi à?”



“…” Lưu Xuyên giận rồi, nếu không phải vì trên máy bay có quá nhiều hành khách, hắn thực sự muốn xử tử cái người lúc nào cũng bình tĩnh này ngay tại chỗ.



Trầm mặc một lát, Lưu Xuyên đột nhiên mỉm cười, ghé vào tai Ngô Trạch Văn nói: “Tôi nhớ rõ em từng nói, đến kỳ nghỉ thi đấu tùy tôi muốn làm gì thì làm đúng không?”



Xúc cảm ấm áp khi môi người kia ghé vào tai khiến Ngô Trạch Văn khẽ run lên, vẻ bình tĩnh bên ngoài cuối cùng cũng biến mất, tai lập tức hồng lên: “Tôi, tôi có nói thế à?”



Lưu Xuyên cười đến là vui vẻ: “Có nói, tôi ghi âm rồi.”



Ngô Trạch Văn: “…”



Tên khốn Lưu Xuyên này cố ý đặt vé đi Mỹ, hóa ra là vì chuyện này.



Ngô Trạch Văn chưa từng ra nước ngoài, không quen thuộc đất Mỹ, tiếng Anh cũng không quá tốt, khác với Lưu Xuyên, vì ông ngoại hắn ở nước ngoài, từ nhỏ đã hay xuất ngoại đi chơi, Lưu Xuyên đưa cậu tới một nơi hoàn toàn xa lạ, chẳng phải rõ ràng có ý muốn làm gì thì làm sao?



Ngô Trạch Văn quay đầu liếc nhìn Lưu Xuyên, lại thấy ánh mắt mỉm cười của hắn – quả nhiên ý xấu đầy bụng, đang nghĩ mấy thứ xấu xa đúng không?!



Rất nhiều hành khách xung quanh đều đang ngủ, không ai chú ý tới Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn trong góc.



Lưu Xuyên nhẹ nhàng cầm tay Ngô Trạch Văn, mười ngón đan chặt vào nhau.



Cuối cùng thì bọn họ đã có thể buông bỏ gánh nặng trên vai, nghênh đón tuần du lịch trăng mật chỉ thuộc về hai người.



Trạch Văn, em nói tùy tôi, vậy tôi cũng không thể khiến em thất vọng…



Nghĩ đến đây, khóe miệng Lưu Xuyên mĩ mãn nhếch lên.