Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 8398 :

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


Khi hai người cùng Jojo về tới nhà đã là một rưỡi sáng, Giang Thiếu Khuynh bảo Từ Sách đi tắm trước, bản thân thì lục tung khắp nhà tìm chăn đệm mới.



Nhà cậu xây theo kết cấu ba gian hai phòng ngủ, phòng ngủ lớn là của cha mẹ, một gian khác là thư phòng vì bình thường cha cậu rất thích đọc sách, hai mặt tường trong thư phòng đều là giá sách, không có chỗ để làm giường cho khách nữa. Giường phòng cậu cũng không lớn, hai tên con trai ngủ chung rất chật, biện pháp tốt nhất là để một người ra ngủ sofa.



Giang Thiếu Khuynh hạ quyết tâm, ôm hết chăn đệm của mình ra sofa, nhường giường cho Từ Sách.



Từ Sách tắm rửa xong đi ra liền phát hiện Giang Thiếu Khuynh đang bận rộn trải chăn lên sofa ngoài phòng khách, Jojo ngoan ngoãn yên lặng làm người hầu bé nhỏ bên cạnh cậu. Từ Sách lập tức hiểu ra Thiếu Khuynh không muốn ngủ chung giường với hắn. Sau khi hai người xác lập quan hệ tuy rằng đã hôn rồi, nhưng lần nào cũng là hắn chủ động, Giang Thiếu Khuynh cẩn thận dè chừng duy trì quan hệ giữa hai người, giống như ốc sên nép mình vào trong vỏ. Bản thân hắn cũng không muốn nóng vội, nếu không sẽ có thể phá hỏng mối quan hệ này.



Nghĩ đến đây, Từ Sách liền đi tới phía sau Giang Thiếu Khuynh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thấp giọng nói: “Nếu cậu ngại chật, tôi ngủ sofa là được rồi.” Nói xong liền tiến lên một bước, tự giác nằm lên sofa, sau đó liền đắp chăn, nói: “Cậu cũng đi ngủ đi.”



Giang Thiếu Khuynh ngẩn người, nói: “Thôi để tôi ngủ sofa, cậu cao như vậy ngủ ngoài này sẽ không thoải mái.”



“Không sao.” Từ Sách nói, “Mau đi ngủ đi, muộn rồi.”



“…” Giang Thiếu Khuynh bất đắc dĩ, đành phải về phòng mình ngủ. Jojo quay đầu cọ cọ tay Từ Sách chúc ngủ ngon, Từ Sách cười một thoáng, xoa đầu nó, nói: “Mày cũng đi đi.” Jojo liền vẫy đuôi xoay người đi cùng Giang Thiếu Khuynh.



Trong phòng ngủ của Giang Thiếu Khuynh có một cái ổ chăn cho Jojo, Jojo vào phòng liền ngoan ngoãn chạy đến nằm sấp trên ổ chăn của mình, nhanh chóng ngủ mất. Giang Thiếu Khuynh lại trằn trọc trên giường ngủ không ngon, cậu có chút lo lắng Từ đại thiếu gia ngủ sofa sẽ không quen.



Sáng hôm sau, Giang Thiếu Khuynh dậy đi toilet, khi ngang qua phòng khách thì phát hiện người kia đang cuộn mình trên sofa, cau mày đầy khó chịu, quả nhiên là ngủ không thoải mái. Giang Thiếu Khuynh đi qua đánh thức hắn, nói: “Cậu vào giường ngủ một lát đi.” Từ Sách mơ mơ màng màng bị Giang Thiếu Khuynh gọi vào phòng ngủ, nằm ngửa trên giường, tay chân duỗi ra mới ngủ thoải mái được.



Lần tiếp theo tỉnh dậy đã là giữa trưa, Giang Thiếu Khuynh đang đeo tạp dề nấu cơm trong bếp, Từ Sách đi tới, có chút nghi hoặc nói: “Sao tôi lại chạy lên giường của cậu thế?”



Giang Thiếu Khuynh nhịn không được cười nói: “Sáng tôi gọi cậu vào, cậu không nhớ à?”



Từ Sách sờ mũi nói: “Sáng ra mơ mơ màng màng, tôi còn tưởng mình nằm mơ. Khụ, mấy hôm nay tôi hay mơ thấy cậu.”



“…” Một câu đơn giản mà khiến cho trái tim Giang Thiếu Khuynh nhảy dựng, tay run lên suýt thì làm đổ nồi, nước nóng trong nồi bắn ra, Từ Sách lập tức nhanh tay lẹ mắt một tay ôm Giang Thiếu Khuynh vào trong ngực, tay còn lại nhanh chóng đặt lại nồi, nói: “Cẩn thận một chút.”



Giang Thiếu Khuynh hồi phục tinh thần, vội vàng kéo tay Từ Sách, cuống lên hỏi: “Không sao chứ, có bị bỏng không?”



Ánh mắt đen láy trong veo cứ thế chăm chú nhìn hắn, tràn ngập lo lắng và sốt ruột, một khắc đó Từ Sách hoàn toàn không cảm thấy đau đớn nữa, thậm chí hắn còn hi vọng thời gian ngừng trôi – Thiếu Khuynh đang quan tâm hắn, trong lòng Thiếu Khuynh có hắn, đây là trải nghiệm hạnh phúc đến mức nào, cả cơ thể nhẹ bẫng tựa như đang bay trên mây.



Từ Sách hạnh phúc lâng lâng, không nhận ra mu bàn tay mình đang nóng đến đỏ lựng.



Giang Thiếu Khuynh phát hiện điểm này, lập tức xoay người lấy thuốc trị bỏng, kéo Từ Sách ra phòng khách ngồi xuống, bôi thuốc mỡ mát lạnh lên tay hắn, sau đó dùng gạc sạch cẩn thận băng lại. Cậu vốn là người mềm lòng, chưa kể Từ Sách là vì bảo vệ cậu nên mới bị bỏng, cậu cứ thế tự nhiên mà săn sóc chăm lo cho Từ Sách.



Cho đến khi băng xong, Từ Sách mới vuốt tóc cậu, thấp giọng nói: “Không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi, cậu không cần lo lắng.”



Tuy Từ Sách sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có nhưng hắn không hề có những tật xấu của đám con ông cháu cha, đầu rơi máu chảy là chuyện bình thường, vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói thì hoàn toàn không cần xử lý.



Giang Thiếu Khuynh nghe đến đây mới yên tâm hơn, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Cậu ở yên đây, tôi đi nấu cơm.”



Từ Sách bị cấm không cho vào bếp, chán chết đành ngồi chơi với Jojo trong phòng khách.



Giang Thiếu Khuynh nấu cơm rất nhanh, hai bát cơm lót dạ cùng bát canh cải trứng thanh đạm, tuy cậu nấu ăn không xuất sắc, nhưng Từ Sách lại thấy rất ngon. Giang Thiếu Khuynh tự tay làm đồ ăn có thể khiến hắn cảm nhận được hương vị của “gia đình”, nếu có thể, hắn nguyện ý mỗi ngày đều được cùng ăn cơm với người này, ăn cả đời không chán.



***



Dựa theo kế hoạch của Từ Sách, hôm nay sẽ về thăm trường cũ, Giang Thiếu Khuynh không có ý kiến gì, buổi chiều, hai người liền dắt Jojo đi tới trường học.



Rời đi nhiều năm, trường học thay đổi rất nhiều, sau thư viện xây thêm vài tòa nhà phục vụ dạy học. Diện tích của cả trường cũng mở rộng ra gấp hai lần năm đó. Có điều hiện tại vừa lúc đang nghỉ hè, học sinh nghỉ hết, cổng trường đã khóa, không có lấy một bóng người bên trong, không gian cực kỳ yên lặng.



Giang Thiếu Khuynh có chút tiếc nuối nói: “Khóa cổng rồi, xem ra chúng ta không vào được.”




Giang Thiếu Khuynh có chút buồn cười nhìn hắn, đã hơn 20 tuổi rồi, vẫn dễ dàng xù lông như hồi còn đi học, chẳng thay đổi chút nào.



Nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc cứng đâm vào tay, Giang Thiếu Khuynh nhịn không được nói: “Mất rồi thì thôi, chỉ là vở hồi đi học thôi mà, không quan trọng, dù sao chúng ta cũng ở bên nhau rồi…”



Ý thức được lời mình vừa nói, mặt Giang Thiếu Khuynh bỗng nóng lên, lập tức thu tay về.



Từ Sách lại nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay cậu, ánh mắt sáng ngời nhìn cậu: “Lời này cậu nói có ý gì? Ý là cậu nguyện ý ở bên tôi sao?”



Giang Thiếu Khuynh ngượng ngùng nhìn qua chỗ khác, gò má hơi phiếm hồng.



Jojo ở bên cạnh hưng phấn chạy quanh, còn há miệng cắn ống quần của cậu, dường như đang cổ vũ cậu mau nhận lời.



“Thiếu Khuynh?” Từ Sách đặt tay lên vai cậu, cẩn thận dè chừng hỏi, “Cậu hẳn đã biết tôi thích cậu bao nhiêu năm rồi. Tôi vẫn luôn muốn hỏi… cậu đối với tôi thì sao?”



Nơi hành lang trống trải, khoảnh khắc đó bỗng yên lặng như nghe được tiếng kim rơi, không khí xung quanh đặc quánh, giọng nói của Từ Sách vang vọng khắp hành lang, từng câu từng chữ gõ vào lòng Giang Thiếu Khuynh.



… cậu đối với tôi thì sao?



Rốt cuộc mình có cảm giác gì với cậu ấy?



Lần đầu tiên bình tĩnh tự hỏi vấn đề này, Giang Thiếu Khuynh phát hiện, thực ra đáp án đã sớm lộ ra rồi. Cậu vẫn luôn khắc ghi hình ảnh thời niên thiếu khi hai người sóng vai về nhà dưới ánh trăng trắng mờ rót tràn con phố, nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp được chú chó hoang ấy, không hề quên khi Từ Sách bị bạn học đánh cho chảy máu mũi còn bị giáo viên trách phạt, trong lòng mình đau xót đến thế nào.



Dường như cậu nhớ từng chi tiết từ khi quen biết Từ Sách tới nay, nếu không phải đặc biệt để ý một người, làm sao có chuyện ký ức lại rõ ràng như thế?



Giang Thiếu Khuynh ngẩng đầu lên, tâm trạng vốn đang hỗn loạn vô cùng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Từ Sách, tựa như uống thuốc an thần, dần dần bình tĩnh lại.



Cậu đỏ mặt, nghiêm túc nói: “Tôi… Tôi cũng thích cậu.”



Từ Sách sửng sốt nhìn cậu, ngay sau đó, hai tay đột nhiên dùng lực ôm chặt Giang Thiếu Khuynh, môi cũng buông xuống.



“Ư…”



Một khắc khi bị hắn hôn, Giang Thiếu Khuynh run rẩy nhắm hai mắt lại.



Đây là lần đầu tiên cậu cam tâm tình nguyện tiếp nhận nụ hôn của Từ Sách, ngay trước cửa lớp học mà bọn họ từng ngồi chung bàn rất nhiều năm.



Hành lang trống trải chỉ còn lại hai người, Jojo tò mò lại hưng phấn chạy quanh, Giang Thiếu Khuynh bị Từ Sách gắt gao ôm vào trong lòng, đầu lưỡi lẻn vào trong khoang miệng nhẹ nhàng liếm khắp lợi và hàm răng, quét qua từng góc nhỏ, tựa như đang biểu thị công khai quyền sở hữu, nhiệt tình mà lại ôn nhu.



Giang Thiếu Khuynh bị hắn hôn cho đầu váng mắt hoa, đáy lòng lại dần dần dâng lên một tia ngọt ngào và hạnh phúc.



Trong phút chốc dường như bọn họ cùng trở về thời trung học, lần đầu tiên gặp mặt, cái tên nam sinh kiêu ngạo lạnh lùng ấy nhìn cậu mà nói: “Tôi tên là Từ Sách.”



Nhưng hôm nay, hắn lại ôn nhu hôn cậu, khi nụ hôn kết thúc, hắn còn dán môi lên miệng cậu, thấp giọng nói: “Thiếu Khuynh, tôi yêu cậu.”



Giang Thiếu Khuynh vươn tay, gắt gao ôm lại Từ Sách.



Thời gian thấm thoắt trôi qua như một bộ phim, từng hình ảnh hiện lên rõ ràng như mới ngày hôm qua. Giang Thiếu Khuynh biết, tất cả những chuyện cũ trải qua cùng Từ Sách, đã ghi tạc trong đáy lòng, trở thành hồi ức khắc sâu trong trí nhớ…



Bất tri bất giác, thực ra sớm yêu hắn tự lúc nào.



Nhiều năm trôi qua, thật sự rất may mắn, cuối cùng cũng không lướt qua nhau.