Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 252 : Kỷ lục thế giới

Ngày đăng: 16:42 18/04/20


Sáu người tập họp rồi cùng nhau vào phụ bản.



Dẫn theo Tần Dạ với Lộc Tường đi đánh phụ, Lưu Xuyên trong lòng quả thật có hơi kinh hồn táng đảm, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý diệt đoàn bất cứ lúc nào. May là phụ bản Danh Kiếm Các này bản đồ chỉ bao gồm tiền viện cùng hậu viện, một đường thẳng tắp đi là được, ít nhất không cần lo Lộc Tường sẽ lạc đường...



Giai đoạn giết đám quái ở tiền viện có hơi rắc rối một chút, bởi vì cả Tần Dạ lẫn Lộc Tường đều là cận chiến, cách của Lưu Xuyên ban đầu là cho viễn trình đứng trên nóc nhà đánh quái, lần này trong đội có hai cận chiến buộc phải thay đổi đấu pháp— viễn trình vẫn tiếp tục ở trên nóc nhà đánh, còn Tần Dạ với Lộc Tường phải ở lại dưới sân đánh.



Lúc trước có nói, quái trong tiền viện đặc tính là sẽ ngẫu nhiên tạo ra debuff định thân lên người chơi. Muốn đối phó với việc này có hai biện pháp, một là dùng khoảng cách để tránh né, tỷ như khinh công lên nóc nhà đánh như các phái viễn trình, quái đánh không tới tự nhiên sẽ không gây debuff. Cách còn lại khó khăn hơn rất nhiều, chính là ở ngay lúc quái tạo ra debuff lên mình lập tức khống chế ngược lại con quái đó, sẽ có thể tiêu trừ debuff trên người mình.



Tần Dạ với Lộc dù sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, năng lực lĩnh ngộ cùng phản xạ đều thuộc hàng đứng đầu liên minh, Lưu Xuyên giải thích một chút, cả hai người đều xem như nắm được nguyên lý phụ bản, chỉ mỗi việc đơn giản là khống chế quái sao có thể làm khó được họ?



Lộc Tường trong tay trường côn tung ra kỹ năng hoảnh tảo thiên quân, sát thương kèm theo hiệu quả đánh ngã toàn bộ quái, Tần Dạ lập tức dùng phối hợp nhiếp hồn trảo gây ra xuất huyết quần thể, đánh đến 6 con quái té ngã đứng dậy không nổi!



Đến lúc đánh boss 1, Lưu Xuyên cũng nhân cơ hội boss nói chuyện giải thích đấu pháp. Cả Tần Dạ lẫn Lộc Tường đều là cao thủ khinh công, tự nhiên không thành vấn đề, cộng thêm Lý Tưởng vạn năm mặt đen, mỗi lần boss điểm danh đều trúng ngay cậu chàng, những người còn lại chỉ việc rượt theo sau boss đánh là được.



Tần Dạ học theo Lưu Xuyên bám sát sau lưng boss phóng kỹ năng, trảo vuốt vung lên liên tục, không mấy chốc liền chồng mười tầng debuff xuất huyết.



Lý Tưởng bớt thời gian đánh chữ khen trên kênh đội ngũ "Dạ Dạ chơi Nga My trảo lợi hại ghê!"



Tần Dạ không thèm khách khí, ờ một tiếng.



Sắp chán đến muốn chết luôn rồi đây! Boss phụ bản rập khuôn hệt như nhau, không biết tuỳ cơ ứng biến là gì, đánh chơi cũng lên mười tầng xuất huyết...



Lộc Tường ngược lại rất vui vẻ, boss đánh cỡ nào cũng không thèm phản kháng, cảm giác như đang đánh cọc gỗ vậy, thiếu niên liên tục vung côn, coi như đang tập liên chiêu.



Boss 1 bị cả đám "hội đồng" nhanh chóng gục ngã.



Ngô Trạch Văn theo thói quen nhìn thoáng qua thời gian đánh cùng số liệu dps, trong lòng cứ cảm giác lần này có gì đó là lạ... Hôm nay đánh quái lẫn boss đều rất nhanh, đánh chết boss 1 chỉ tốn không tới 4 phút, bình thường dùng đến 5 phút mới đánh qua được boss này...



Đoàn người tiếp tục tiến về hậu viện, sau khi đánh xong đám quái, Trạch Văn cùng đạo trưởng chia nhau đi khống chế hộ vệ, Lý Tưởng kéo boss, ba người Lưu Xuyên, Tần Dạ và Lộc Tường phụ trách đánh boss...



Thấy máu boss rút như tụt dốc, danh sách cừu hận cũng rối loạn cả lên, Lưu Xuyên vội vàng đánh chữ nói trên kênh đội "Hai người kềm chế một chút coi! Sắp OT rồi kìa! Đừng đánh nữa!"



Hai người phản ứng đều cực nhanh, vừa thấy Lưu Xuyên nói lập tức dừng tay lại.



Mù phụ bản Tần Dạ hỏi "OT là cái gì?"



Lộc Tường giải thích "Hình như là cừu hận vượt quá tank thì phải? Lâu rồi không đánh phụ bản quên hết trơn!"



Lưu Xuyên lười giải thích cho hai người họ, đánh chữ chỉ huy "Hai người trước dừng tay, đại sư giữ boss, sau 10 giây chờ thấy đại sư dùng phổ độ chúng sinh mới đánh tiếp! Đừng nói là ngay cả phổ độ chúng sinh hai người cũng quên đấy!"



Tần Dạ nói "Ồ, cái này nhớ."



Lộc Tường giơ tay "Đệ tử cũng nhớ! Kỹ năng xoá cừu hận của Thiếu Lâm phật đúng không? Vô dụng khi pk, chỉ dùng cho phụ bản!"



Lưu Xuyên quả thực đau đầu muốn chết.



May là hai đứa này nhớ rõ, không thì còn đau nữa.



Sau 10 giây, Lý Tưởng sử dụng phổ độ chung sinh, Tần Dạ lập tức giơ trảo đánh tới, bổng của Lộc Tường cũng nháy mắt bổ lên. Tốc độ phản ứng nhanh cứ như là đồng bộ sóng điện não ấy...



Một tầng xuất huyết, hai tầng xuất huyết... mười tầng xuất huyết...



Mười một tầng xuất huyết... mười lăm tầng...



Trên người boss đột nhiên xuất hiện hồng quang.



Lưu Xuyên giật mình, trong lòng kinh sợ, lập tức đánh chữ "Dừng lại dừng lại dừng lại!!!!"



Nhưng mà, những lời này chung quy vẫn chậm một ngước...
Tiếu Tư Kính nói "Chỉ tò mò không biết đêm hôm khuya khoắt như vậy hai người ra ngoài mua cái gì, gần một giờ sáng rồi."



Tần Dạ bình tĩnh đáp "Đi dạo một lát thấy đói nên ghé ăn khuya. Bên đây không phải anh bao phòng đến sáng sao? Nên tôi nghĩ ăn xong quay lại chắc cũng còn kịp."



Tiếu Tư Kính nói "Tất nhiên còn kịp, nhưng là người nào đến trễ đều phải bị phạt, uống rượu hoặc là hát, hai chọn một."



Tần Dạ không uống rượu, liền nói "Vậy để tôi hát một bài."



Nói xong liền đứng dậy bước tới bục hát, chọn bài "Dũng khí" của Lương Tĩnh Như.



Nhạc dạo quen thuộc vang lên, Tần Dạ cầm mic bắt đầu hát, trong phòng vang lên tiếng ca trong suốt bị micro phóng đại lên...



"Đến cuối cùng phải làm ra quyết định này, người khác nói thế nào em cũng không bận tâm, chỉ cần anh tán thành đứng bên em..."



Thanh âm của Tần Dạ trong suốt có chút lạnh, nên dù hát ca khúc dành cho nữ tính cũng không có chút áp lực.



Ca khúc này cơ hồ là kinh điển, ai cũng biết hát, trong phòng có vài người ngâm nga hát theo Tần Dạ, nhưng được một hai câu liền chịu thua, nhịn không được nói thầm Tần Dạ giọng cao kinh khủng.



Ngược lại bên kia Dương Kiếm nghe mà sợ ngây người, đội phó vẫn luôn sớm chiều gặp mặt nhà mình lại hát hay như vậy?



Đến tận hôm nay mới biết được...



Tần Dạ hát xong một bài, coi như xử phạt thành công, tiếp theo đến Lộc Tường.



Tiếu Tư Kính bước tới trước mặt Lộc Tường hỏi "Tiểu Lộc, đến cậu này, hát hay rượu?"



"Em, em..." Lộc Tường tuy là một nhóc ăn hàng, nhưng tửu lượng của cậu quả thật là nát đến không thể nát hơn, uống một ngụm liền say, ca hát thì lạc nhịp hệt như bệnh mù đường, tìm không ra đâu là phương hướng...



Đang khó xử gãi đầu không biết làm như thế nào, Thiệu Trạch Hàng ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy nói "Ly này tôi uống giúp Lộc Tường."



Dứt lời liền cầm lấy ly bia trong tay Tiếu đội, ngửa đầu cạn một hơi uống sạch.



Uống xong lật úp ly bia lại, quả thực sạch sẽ không chừa lại một giọt.



Đám người xung quanh thấy vậy liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi.



Tiếu Tư Kính cười cười, hạ giọng nói "Không hổ là Thiệu đội, lúc nào cũng che chở Tiểu Lộc."



Thiệu Trạch Hàng ngước nhìn Tiếu Tư Kính "Không cho phép uống thay?"



Tiếu Tư Kính nói "Đương nhiên có thể."



Tần Dạ lẫn Lộc Tường cuối cùng thành công quá quan, Tiếu Tư Kính cũng trở lại chỗ ngồi, bên kia ca hát lại tiếp tục.



Thiệu Trạch Hàng đặt ly xuống, quay đầu nhìn Lộc Tường, kề sát tai cậu nói nhỏ "Ra ngoài một lát, anh có chuyện phải nói với em."



Lộc Tường tất nhiên là ngoan ngoãn theo sau đội trưởng nhà mình.



Hai người trước sau bước ra khỏi cửa, Thiệu Trạch Hàng kéo Lộc tường vào một gian phòng trống gần đó, cẩn thận đóng cửa lại rồi mới thấp giọng hỏi "Lộc Tường, em nói thật đi, em với Tần Dạ lúc nãy đi đâu?"



Lộc Tường lập tức như một nhóc học sinh phạm lỗi cúi đầu lí nhí nói "Đội trưởng, em sai rồi!"



____________________



Giải thích một chút



+ Vô quy củ bất thành phương viên: không có quy tắc thì không có thành một vòng tròn (quy luật)