Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 10 :

Ngày đăng: 01:02 22/04/20


Chín giờ sáng, viện điều dưỡng cao cấp Nguyệt Hựu.



Lý Nhan Mạt đem một bó hoa tươi còn dính sương cắm vào bình hoa trong phòng bệnh, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt chiếu vào vào, khiến gian phòng trắng noãn ánh lên ánh sáng ấm áp.



Giọt sương trên cánh hoa dưới ánh mặt trời sáng lóng lánh, trông rất đẹp mắt.



Lão nhân nằm trên giường bệnh vừa mở mắt ra, thấy bức tranh này trước mặt.



Ánh mắt ông có chút vẩn đục nhìn chăm chú vào cô gái đang chăm chú cắm hoa, nếp nhăn giăng đầy trên mặt lộ ra một nụ cười an lành.



“Ba ba.” Chú ý thấy lão nhân tỉnh lại, ánh mắt Lý Nhan Mạt sáng lên, vui mừng kêu một tiếng. Dung mạo cao gầy xinh đẹp, lúc thường làm việc cũng mang chút sấm vang gió cuốn (lôi lệ phong hành), thế nhưng giờ khắc này, cô chỉ như một đứa con gái nhỏ bình thường đến thăm phụ thân.



“Con ngoan.” Lão nhân thở một hơi, yếu ớt nói: “Bây giờ là lúc nào.”



Lý Nhan Mạt rõ ràng ý tứ phụ thân, nói: “Hôm nay là ngày 15 tháng 5.”



“Năm tháng… Nguyên lai cha đã ngủ hơn một tháng?” Lão nhân lẩm bẩm nói.



Lý Nhan Mạt ngồi vào bên người lão nhân, hai tay nắm chặt tay ông, cười nói: “Mới hơn một tháng mà thôi, ba ba ngài yên tâm, trong nhà đều tốt.”



“Vậy con và A Trạch…”



Nghe thanh âm khàn khàn của lão nhân, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nhan Mạt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, “Con và Quý Trạch ca rất tốt, ba ba ngài nếu sớm tỉnh thì tốt rồi, ngày hôm qua Quý Trạch ca theo con đến thăm người. Đáng tiếc người lúc đó không tỉnh.”



Lão nhân nhìn ánh sáng hạnh phúc trong mắt con gái, vui mừng nở nụ cười, “Tốt, tốt.” Nói liên tục hai chữ tốt, ông dường như đã mệt không chịu được, hai mắt vẩn đục chậm rãi nhắm lại.



Lý Nhan Mạt cười nhét nhét góc chăn cho cha, ngồi ở bên giường một hồi mới rời khỏi.



Vừa rời khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất, trên khuôn mặt xinh đẹp động long kia lộ ra sắc mặt lạnh như băng, cứ như có một tầng sương lạnh dày đặc bao trùm.




“Nói đi, chuyện gì?” Mục Trường Sinh nhìn Vinh Thành liếc mắt một cái, nôn nóng trên mặt đối phương hết sức rõ ràng.



Vinh Thành ngồi ở ghế tài xế, thoáng nhìn xung quanh không có ai, đem xe cửa sổ đều đóng lên, sau khi xác định người bên ngoài không nhìn thấy cũng không nghe thấy, mới nói với Mục Trường Sinh: “Trường Sinh, cậu có thể hay không tạm thời thế thân Trường Phong, giúp hắn đem công tác…”



“Không thể.” Mục Trường Sinh trực tiếp từ chối. Hai tay cậu lồng trong tay áo, sống lưng thẳng tắp một cách tự nhiên, cho dù ngồi ở trong xe chật hẹp, cũng vẫn dường như ngọc thụ lâm phong như cũ, phong thái văn hoa. Hắn là hắn, đệ đệ là đệ đệ, thế thân thân phận của đối phương giống cái gì. Mục Trường Sinh thầm nghĩ.



Nghe Mục Trường Sinh không chút do dự từ chối, Vinh Thành vô cùng thất vọng, “Nhưng là bây giờ Trường Phong không ở đây, nếu như cậu không hỗ trợ, công ty thật sự sẽ xong.”



Mục Trường Sinh nghe vậy nhân tiện nói: “Nếu như ta nhận thức không sai, Trường Phong chỉ là người mới trong công ty của các ngươi.” Ý là, Mộ Trường Phong không ở công ty liền muốn xong cũng thực sự quá khoa trương.



Vinh Thành bất đắc dĩ nói: “Ông chủ công ty giải trí này là anh tôi, hắn mở công ty giải trí này đã mười năm, vẫn luôn không nóng không lạnh, người tôi là người đại diện cho cũng vẫn không nóng không lạnh, mãi đến tận khi tôi đem Mộ Trường Phong mang vào công ty.”



Nghe Vinh Thành nói tới Trường Phong, Mục Trường Sinh rốt cục lộ ra thần sắc hứng thú thần sắc, hắn nhìn thẳng Vinh Thành, ngưng thần lắng nghe.



“Tướng mạo Trường Phong ngươi cũng biết, đặc biệt là hắn luôn thích cười.” Vinh Thành nhìn Mục Trường Sinh nói.



Mục Trường Sinh tự nhiên biết dung mạo mình ra sao, nghe lời này cũng không có phản ứng gì, chỉ còn chờ Vinh Thành nói tiếp.



“Người có nhân duyên rất tốt, diễn kịch cũng rất có thiên phú, lại có trách nhiệm, quả thực trời sinh chính là vì vòng giải trí mà thành.” Vinh Thành nói cái này, ánh mắt cũng dần dần ôn nhu, “Chúng tôi đều cảm thấy được cho hắn thời gian trưởng thành, hắn nhất định có thể có thành tựu, Hoành Nghệ giải trí cũng có thể dựa vào hắn dương danh, nhưng là tất cả vừa mới bắt đầu, Trường Phong lại không biết thế nào, trêu chọc Quý công tử.”



Quý công tử? Mục Trường Sinh trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh dị.



Vinh Thành nói tới Quý công tử, trên mặt liền lộ ra thần sắc chán ghét, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Quý công tử lớn lên ra dáng lắm, nhưng thật ra là tên sắc phôi khốn nạn, vòng giải trí lớn như vậy, hắn muốn người nào không được, cố tình coi trọng Trường Phong nhà ta, tiểu tử Trường Phong này không tim không phổi, so với học sinh tiểu học sát vách còn ngây thơ hơn, rơi vào tay Quý công tử làm sao có thể tốt?”



Mục Trường Sinh cụp mắt, vuốt ve một điểm nhăn nheo trên góc mình góc áo, nói như đương nhiên: “Ngươi nói sai, Trường Phong là nhà ta, không phải nhà ngươi.”



Vinh Thành: “…”