Tối Cường Ngôn Linh Sư
Chương 16 :
Ngày đăng: 01:02 22/04/20
Mục Trường Sinh phát hiện thu lưu Ứng Thiên thật sự là quyết định chính xác, hắn không thạo việc vặt, Ứng Thiên thì hoàn toàn ngược lại, quan trọng nhất là, tài nấu nướng của y, thật không hề phóng đại. Thế giới này tại phương diện mỹ thực thành tựu xa xa vượt qua Khánh quốc, Mục Trường Sinh chưa từng ăn cơm nước những người khác làm, mà chỉ là tay nghề Ứng Thiên, đã xa xa vượt qua đầu bếp nổi danh trong phủ hắn dùng số tiền lớn mời mọc.
Bởi vì cái này, Mục Trường Sinh đối Ứng Thiên nhiều hơn mấy phần hảo cảm, cho dù đối phương có thể là người của “Đại tiểu thư” kia.
Chạng vạng hôm nay, Vinh Thành nhấn chuông cửa nhà Mục Trường Sinh. Vốn anh làm người đại diện của Mộ Trường Phong, có bộ chìa khóa căn hộ này, thế nhưng từ khi Mục Trường Sinh vào ở, sau khi Mục Trường Sinh xác định ở lại, anh cũng rất tự giác giao chiếc chìa khóa còn lại cho hắn, mặc dù anh đến bây giờ còn không quá tin tưởng lời Mục Trường Sinh nói hắn có thể kiếm được tiền mua lại căn phòng này. Ân, trừ phi đối phương dùng siêu năng lực đi làm chút nghề nghiệp lừa đảo còn có thể.
So với cái này, anh cảm thấy cầu cho Mục Trường Sinh tìm được bảo vật xuyên không sau đó mang anh đi cổ đại rồi mang về vài món đổ cổ còn có thể thực hiện.
Vinh Thành không chờ bao lâu, rất nhanh cửa liền mở ra, anh mới vừa vung lên nụ cười muốn chào hỏi, lại phát hiện xuất hiện ở phía sau cửa là một tiểu tử xa lạ.
Vinh Thành quét mắt qua một cái liền biết người trẻ tuổi này tuyệt đối sẽ không vượt quá hai mươi tuổi, y mặc một bộ áo sơ mi trắng, quần bò màu tím lam bến dưới có chút rộng rãi, rõ ràng là hết sức bình thường thậm chí không hề có phẩm vị, nhưng bởi vì người trước mắt này tuấn mỹ đến không giống tướng mạo phàm nhân cùng vóc người thon dài cao ngất mà hiện ra tuấn tú phi phàm.
Thân là một người đại diện tận sức khai phá người mới, Vinh Thành liếc mắt đã nhìn ra tiềm lực thiếu niên trước mắt này, anh thậm chí quên mất đây là trong nhà Mục Trường Sinh, quên mất dò hỏi đối phương là ai, liền theo phản xạ mà lộ ra nụ cười vô cùng hữu hảo, “Xin chào, tôi là người đại diện Hoành Nghệ giải trí – Vinh Thành.” Tay anh móc ra ví tiền từ bộ âu phục cắt xén khéo léo, lại từ trong ví tiền móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho Ứng Thiên nói: “Cá nhân tôi cho là, dùng điều kiện của cậu tuyệt đối có tiềm lực trở thành ngôi sao siêu cấp, thế nào? Có hứng thú hay không gia nhập Hoành Nghệ giải trí?”
Ứng Thiên trên mặt cười hì hì, hàm răng trắng noãn chỉnh tề như đang toả sáng, y tiếp nhận danh thiếp Vinh Thành, vô cùng nghiêm túc nhìn một chút, khi Vinh Thành cho là y chuẩn bị đáp ứng, đột nhiên nói: “Cảm tạ, bất quá tôi ghét nhất vòng giải trí.”
Vinh Thành: “…”
Thấy dáng dấp Vinh Thành một bộ bị hắn nghẹn trụ, Ứng Thiên thập phần vui vẻ, như tiểu tử hư hỏng đùa dai thành công, y chếch ra thân thể để Vinh Thành tiến vào, hướng trong phòng hô: “Ân nhân, có khách tới.”
Bởi vì có thêm một Ứng Thiên không quá người bình thường, Vinh Thành vốn quyết định ở đây ngủ một đêm lại ăn cơm tối xong liền trở về, Vinh Thành đi rồi, Ứng Thiên vô cùng tích cực thu thập bát đũa, sau khi rửa chén xong liền quét dọn trong ngoài căn hộ một lần, lau xong còn đi lau cửa sổ, một bên chà còn một bên kể lại tiết mục ngắn không biết y xem được từ đâu cho Mục Trường Sinh nghe.
Đáng tiếc Mục Trường Sinh trời sinh không có tế bào dí dỏm gì, vô luận Ứng Thiên nói cái gì, hắn chỉ bình tĩnh đáp một tiếng, lại không nói gì thêm.
Nhiều lần như vậy, Ứng Thiên da mặt dầy hiếm thấy cả ngày cười hì hì cũng không khỏi sinh ra chút tâm tình lúng túng, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Thời gian trôi qua theo tiếng đồng hồ tí tí tách tách, Ứng Thiên lau xong cửa sổ, đem nước bẩn đổ đi, giặt sạch sẽ khăn lau, lấy giá áo phơi lên. Phơi xong, y nhìn kỹ phòng ở một chút, đem nguyên liệu nấu ăn muốn dùng cho ngày mai trong tủ lạnh lấy ra cho tan tuyết, giống như một khắc cũng không nhàn.
Mục Trường Sinh ngẩng đầu lên từ trên màn hình vi tính, nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ hết sức hài lòng, thấy Ứng Thiên chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn lại muốn đi làm việc khác, Mục Trường Sinh gọi y lại, nói: “Sau này đừng tiếp tục gọi tôi là ân nhân ân nhân mãi.” Ngược lại hắn cũng không cứu y.
Ứng Thiên nghe vậy mong đợi nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh: “Thế tôi gọi anh là Trường Sinh có được hay không?”
Mục Trường Sinh nghe vậy rũ xuống mi mắt, nhìn một hàng chữ trên màn hình vi tính, tùy ý nói: “Đổi cái khác đi!”
“Vậy, Mục ca?” Ứng Thiên nhìn hắn thăm dò.
Mục ca? Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn y, gật đầu. Dù sao cũng tốt hơn trực tiếp gọi hắn là ‘Trường Sinh’, hắn tự nhận bọn họ còn chưa có thân cận đến mức trực tiếp gọi tên.