Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 8 :

Ngày đăng: 01:02 22/04/20


Mục Trường Sinh ngủ thiếp đi, hắn cảm giác hắn ngủ thật say, mơ mơ màng màng mơ tới sự tình rất nhiều năm trước.



Thời điểm ấu niên, Mục gia vẫn là Mục gia ban đầu, vẫn không có gặp họa diệt môn, hắn và đệ đệ Trường Phong cũng hảo đoan đoan ở nhà, không có một người mất tích, một người lang bạt kỳ hồ.



Bọn họ khi còn bé nhìn thấy hoàn toàn tương tự, mẫu thân lại thích làm trang phục tương đồng cho bọn họ, thế nhưng bất kể là cha mẹ, hay là hạ nhân trong nhà, đều chưa từng nhận sai hai người bọn họ.



Bởi vì khi còn bé Mục Trường Sinh thích yên tĩnh, ít lời, có thể một người cầm một quyển sách, ngồi xuống liền là ngồi cả buổi chiều, mà Trường Phong hoàn toàn ngược lại, hắn không thích đọc sách, không bị gò bó, cả ngày nhảy nhót tưng bừng, cùng một bộ quần áo, Mục Trường Sinh mặc khá lâu, hắn lại không qua mấy ngày, có thể đem vật liệu tốt nhất mài hỏng.



Trong mộng, dương quang xán lạn chiếu khắp toàn bộ Mục gia trang, ngày mùa hè tiếng ve kêu từng trận.



Hắn và Trường Phong ngồi dưới bóng cây ở hoa viên hóng gió, tiếng ve réo lên không ngừng, hắn chỉ cảm thấy phiền chán, Trường Phong lại hết sức cao hứng, bảo tôi tớ làm giỏ, vô cùng phấn chấn leo lên leo xuống bắt ve.



Mấy nha hoàn nhũ mẫu đứng ở một bên nhìn bọn họ, thỉnh thoảng che miệng cười khẽ, bọn thị vệ canh giữ ở cách đó không xa, thân thể thẳng tắp, trong ánh nắng khô nóng ngày hè nhưng vẫn bất động, như từng toà tượng điêu khắc.



“Trường Sinh, Trường Sinh, ta bắt được ve sầu rồi! Ngươi mau nhìn!”



Trường Phong rõ ràng sinh ra muộn hơn hắn, lại không chịu thừa nhận chính mình là đệ đệ, cũng không chịu gọi Trường Sinh “Ca ca”, một lần lại một lần chỉ chịu gọi tên của hắn, phảng phất như vậy hắn chính là ca ca, trong tâm Trường Sinh cười hắn ấu trĩ, liền chê hắn ồn ào, cũng không muốn phản ứng hắn.



“Trường Sinh, Trường Sinh, ta thật sự bắt được ve sầu, ngươi mau đến xem xem a!”



Trường Phong ngồi ở dưới bóng cây, tiếng gió kéo lá cây sàn sạt mà vang lên, trong gió mùa hạ mát mẻ hắn có chút buồn ngủ, âm thanh Trường Phong lại không hề dừng, vẫn luôn vang vang, bỗng nhiên có khoảnh khắc, âm thanh Trường Phong im bặt đi, như là bị thứ gì chặt đứt, đột ngột đến làm tim người gia tốc đập thình thịch.



Tiếng nha hoàn kêu, âm thanh thị vệ rút đao liên tiếp vang lên.




Vinh Thành còn muốn khuyên một chút, mà lại nghĩ tới tối hôm qua tờ giấy ở trước mặt Mục Trường Sinh không hỏa tự cháy, gật gật đầu nói: “Vậy cũng tốt.” Vừa dứt lời, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện cây chủy thủ, ngoan tuyệt độc ác mà đâm tới bụng Mục Trường Sinh.



Ánh đao sáng chói chiếu sáng Mục Trường Sinh hai mắt, hắn thuận thế ngả về sau một cái, tránh được một đòn trí mạng này.



Vinh Thành trợn mắt lên, trên mặt biểu tình như thấy quỷ, trên tay lại không khống chế được mà đâm tới Mục Trường Sinh.



Mục Trường Sinh thân thể lăn một vòng từ trên giường xuống dưới, tiếp theo một cái chớp mắt, roẹt một tiếng, đệm chăn trên giường bệnh để lại năm vết trảo thật sâu.



Mục Trường Sinh thở một hơi, mi tâm nhíu chặt, nhìn Vinh Thành nói: “Ngươi làm sao vậy?” Vinh Thành nếu là thật muốn hại hắn căn bản không cần chờ tới bây giờ động thủ.



Vinh Thành vẻ mặt đau khổ, thân thể lại một khắc không ngừng mà hướng về Mục Trường Sinh công kích, “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra a!” Ngoại trừ còn có thể suy nghĩ nói chuyện, hắn cảm giác thân thể cùng những bộ vị khác đều không phải là của mình.



“Trường Sinh ngươi cẩn thận a, ta liền muốn chém ngươi!”



Lời còn chưa nói hết, thân thể của hắn lăng không nhảy một cái, dùng tư thế hắn thấy bất khả tư nghị mềm mại ở giữa không trung đảo lộn hai vòng, chủy thủ trong tay nhắm lấy góc độ vô cùng xảo quyệt đâm tới điểm yếu hại của Mục Trường Sinh.



Thế ngàn cân treo sợi tóc, Vinh Thành nhìn gương mặt Mục Trường Sinh, không đành lòng mà nhắm hai mắt lại. Cùng lúc đó, Mục Trường Sinh mở miệng nói: “Đình.”



Rầm! Vinh Thành dừng ở giữa không trung nặng nề rơi trên đất.



Hắn đau đến muốn quát to một tiếng, thân thể lại như một kiện cơ khí bị bấm tạm dừng, không thể động đậy, khóe miệng còn duy trì đống tác mới vừa khẽ nhếch, ngậm không xuống mà mở cũng không được.