Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 138 :

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


Nếu đã tìm được nguồn nước, đội săn ma dứt khoát đi theo nó, ngoại trừ điểm này, thi thể thủy mãng cũng bị giải phẫu, dùng hồn lực nhanh chóng xử lý sạch sẽ, chia cho mỗi người một phần vác ở trên lưng, sau khi làm xong những việc này, do nam nhân trung niên dẫn đường, người đội săn ma đi theo hắn vòng qua vài con hẻm, rất nhanh đã đi đến phía sau một loạt kiến trúc đổ sụp.



Từ bên ngoài nhìn, người không biết chuyện còn tưởng rằng bên trong là một đống đổ nát, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện sau đống đổ nát ấy còn có một loạt kiến trúc, vô cùng bí mật, nhóm bình dân chạy nạn đến nơi này chính là ẩn nấp ở bên trong.



Dọc đường cùng đi với nam nhân trung niên, đám Trang Dịch cũng đã biết được một số tin tức về nơi này.



Đầu tiên, nam nhân trung niên tên là Ngô Hiền, ông lão kia là phụ thân hắn, hai đứa bé thì là con của hắn, hiện nay đang sống cùng Ngô Hiền tổng cộng có vừa đúng hai mươi người, nam nhân trưởng thành kể cả Ngô Hiền có bảy, trong đó có hai người vì gặp phải ma thú, tuy bảo vệ được tính mạng, thân thể lại không trọn vẹn, nữ tính trưởng thành có bốn, ba người tuổi xấp xỉ Ngô Hiền, một người chừng hai mươi tuổi, trẻ hơn một chút, trẻ con chưa đầy mười sáu tuổi tổng cộng có bảy, hai người còn lại, kể cả phụ thân Ngô Hiền, là hai ông cụ lớn tuổi.



Nghe nói lúc đầu ở bên trong có hơn sáu mươi người, mọi người ở cùng một chỗ, mỗi ngày thay phiên ra bên ngoài tìm thức ăn, tuy cách nguồn nước rất gần, đôi khi cho dù chẳng tìm được gì, uống nước cũng có thể miễn cưỡng sống được vài ngày, nhưng cũng chính vì như vậy, mỗi lần đi lấy nước hoặc đi săn đều rất thường xuyên gặp phải ma thú.



Tất cả mọi người là bình dân không có hồn lực, cho dù gặp phải một ma thú cấp ba cũng có khả năng bị giết chết trở thành bữa tối cho ma thú, cuối cùng có một nhóm người quyết định rời khỏi nơi này, mang theo hơn hai mươi người đi ra ngoài, người còn lại, cách mấy ngày lại chết mấy người, biến thành hai mươi người như hiện tại, nếu như hôm nay không phải đám Trang Dịch cứu một nhà Ngô Hiền, có lẽ số người ở bên trong lại phải giảm nhanh lần nữa.



“Ở nơi này cũng là chết, lúc trước vì sao lại không lựa chọn rời đi? Mặc dù nơi này có nguồn nước, nhưng cũng lại rất nguy hiểm, căn cứ tỉ lệ tử vong của các ngươi, nếu như không có bất ngờ gì mà nói, bên trong còn lại hai mươi người, có lẽ cũng không chống đỡ được mấy tháng.” Trang Dịch nghe xong lời Ngô Hiền nói, nhịn không được mà hỏi.



Ngô Hiền ngẩng đầu nhìn Trang Dịch một cái, bởi vì thời gian dài không có đồ ăn đầy đủ, lại thêm vừa sống vừa lo lắng sợ hãi, nam nhân trung niên đang độ tráng niên tên Ngô Hiền này, nhìn qua hết sức già nua, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn bị gió Tây Bắc thổi đều kết vảy, trong mắt che kín tơ máu màu đỏ, cả người có vẻ vô cùng mỏi mệt, hắn há miệng muốn nói cái gì, kết quả cuối cùng lại chỉ thở dài một hơi, sau đó chỉ vào phía trước nói: “Hồn sư đại nhân, chúng ta tới rồi.”



Trang Dịch thấy thế, không lại hỏi tiếp nữa, cùng người đội săn ma đi vào.



Nơi Ngô Hiền ở là những tòa nhà cũ bỏ hoang, bốn phía âm trầm u ám, hoàn cảnh thoạt nhìn không tốt lắm, sau khi đi vào, nhìn thấy đầu tiên chính là một phòng khách thật lớn, lại đi vào bên trong là một cái sân nhỏ, kiến trúc bên trong có hai tầng, các gian phòng rải rác, bình dân trốn ở nơi này đều ở bên trên.



Sau khi Ngô Hiền mang theo Trang Dịch đi vào, trước hết để cho người đội săn ma chờ ở trong đại sảnh, sau đó hắn đi vào bên trong gọi người ở trong ra.



Khi người bên trong nhao nhao từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hơn một trăm người đứng ở đại sảnh, vẻ mặt túc mục, nhất thời hoảng sợ, thậm chí đứa nhỏ nhát gan còn hét to lên.



Người đội săn ma vừa quay đầu nhìn, một cái liếc mắt đã quét tình huống đại khái vào trong đáy mắt, quả nhiên như lời Ngô Hiền nói, kể cả người già trẻ em, tổng cộng cũng chỉ có khoảng hai mươi người, mỗi người sắc mặt vàng như nến, thoạt nhìn sinh hoạt cũng không tốt, đặc biệt là thiếu niên đang tuổi lớn, gầy còn da bọc xương, nhìn thôi cũng khiến người ta khó chịu.



Ngô Hiền vội vàng ở bên cạnh liên tục lặp lại giải thích chuyện một nhà bọn họ được đội săn ma cứu, những người đó nghe vậy, biểu cảm trên mặt dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẻ mặt nhìn đội săn ma lại vẫn cực kỳ kinh ngạc như trước, giống như không nghĩ tới hồn sư lại có thể sẽ cứu bọn họ, thậm chí còn đến thăm nơi bọn họ ở.



Trang Dịch thấy thế, hiểu được bên trong nhất định có điều bí ẩn gì, nhưng mà hắn cũng không vội dò hỏi, cùng Mạc Vi An đi lên tự giới thiệu đơn giản một lượt, hơn nữa biểu đạt ý đồ đến, bởi vì Trang Dịch cùng Mạc Vi An không chỉ có tướng mạo xuất chúng, lại thêm nụ cười trên mặt thường thường làm người ta có ý muốn thân thiết, không thể từ chối, rất nhanh, những bình dân kia liền có chút căng thẳng gật gật đầu, sau đó mời người đội săn ma ngồi ở đại sảnh trước, bọn họ đi xếp phòng cho đội săn ma.



Đại sảnh này rất trống trải, cái gì cũng không có, người đội săn ma đã đi một ngày đường, cơm cũng chưa ăn, cũng lười tìm ghế ngồi, trực tiếp ngồi trên mặt đất, sau đó nhao nhao lấy thịt thủy mãng vừa giết chết ra, lại thêm nước, sử dụng hồn lực bắt đầu nấu lên.



Đã từng có mấy tháng trải nghiệm cuộc sống dã ngoại, tuy rằng trên người không mang theo gia vị, thế nhưng thành viên đội săn ma đã sớm nắm giữ tinh túy khi nấu chín thịt ma thú, dùng thời gian ngắn nhất nấu thịt ma thú đến vừa đúng, không tới một lúc, mùi canh thịt nhẹ nhàng bốc lên, tràn đầy cả đại sảnh.



Đám người Ngô Hiền đang muốn đến nói chuyện về phòng nghỉ với Trang Dịch, nhưng sau khi ngửi được mùi hương này, ánh mắt mỗi người đều đăm đăm.



Gian nan nuốt một ngụm nước bọt, mấy người Ngô Hiền ra sức hít hà, trong mắt lấp lánh ánh sáng khao khát với đồ ăn, có chút tham lam không khống chế được mà nhìn canh rắn đang nấu kia.




Ngô Hiền nói xong, chậm rãi cúi đầu, chật vật vùi mặt vào trong đôi tay thô ráp.



Đám Trang Dịch ngẩn ngơ.



Vì sinh tồn, ném chồng bỏ con, nữ nhân như vậy…



Nhìn Ngô Hiền như vậy, mấy người Trang Dịch nhất thời không biết nên nói cái gì an ủi hắn.



Thành chủ kia tính toán cũng thật là hay, hồn sư ở lại, bảo lưu lại sức chiến đấu, hồn sư cấp năm có thể mang theo bình dân, đây là cho hồn sư thực lực khá mạnh đủ mặt mũi, nam nhân trẻ tuổi xinh đẹp, giữ lại tiết dục, thiếu niên đầy mười sáu tuổi, có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào, là tiềm lực, còn như bình dân thành thạo một nghề nào đó, có lẽ là giữ lại cống hiến cho phủ thành chủ, dù sao phần lớn hồn sư là chỉ chuyên chú vào tu luyện, đối với mấy phương diện quản lý nhân viên quản lý tài sản vân vân cũng không am hiểu…



Đây là muốn lấy thành Trọng An làm căn cứ địa, tự lập phong vương sao.



Nghĩ vậy, trong mắt Trang Dịch hiện lên một tia sáng lạnh.



Ngô Hiền thất thố một lát, dần dần cũng bình thường lại, hắn biết được người đứng đầu trong đội ngũ này là ai, vì thế hắn cầu xin mà nhìn về phía Trang Dịch cùng Lôi Tu: “Những người lớn người già như chúng ta có thế nào cũng không cần gấp, cho dù chết, sống nhiều năm như vậy cũng đã đủ rồi, thế nhưng mấy đứa trẻ còn nhỏ a. Nơi này có tổng cộng bảy đứa trẻ chưa đầy mười sáu tuổi, tuy rằng đều là đứa nhỏ do đám bình dân chúng ta sinh ra, nhưng cũng không có nghĩa về sau không thể trở thành hồn sư, chúng nó, chúng nó…”



Ngô Hiền nói nói, nghĩ đến mấy ngày nay tận mắt thấy những người kia chết đi, hắn không khỏi nghẹn ngào.



Những người ngồi ở phía sau Ngô Hiền, nghe được lời hắn nói, trên mặt cũng vô thức toát ra vẻ đau khổ, mà bảy đứa nhỏ kia, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy khiến cho chúng trưởng thành sớm hơn bạn cùng lứa tuổi, chúng đi đến bên cạnh Ngô Hiền, hai đứa con của Ngô Hiền ôm lấy phụ thân mình, dùng thanh âm non nớt thấp giọng an ủi.



Hình ảnh này khiến một số thành viên đội săn ma nhịn không được mà đỏ hốc mắt.



“Chúng ta mang các ngươi trở về.” Đúng lúc này, Lôi Tu mở miệng.



Thanh âm của hắn trầm thấp lạnh lùng. Tuy đám Ngô Hiền thấy hắn bề ngoài cứng rắn mạnh mẽ anh tuấn, khí thế bất phàm, thế nhưng lại không có một người dám tới gần hắn, thậm chí ngay cả nhìn hắn cũng có chút sợ hãi, nhưng ai cũng không nghĩ tới, lại là nam nhân như vậy chấp nhận hứa hẹn với bọn họ.



Trong nháy mắt này, Ngô Hiền cùng mấy người thường kia quên sợ hãi, kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, bọn họ tràn đầy cảm kích nhìn Lôi Tu: “Đa ta các vị… đa tạ các vị hồn sư đại nhân…”



Sau một đêm ở lại nơi này, ngày kế tiếp, người đội săn ma mang theo hai mươi người thường này, xuất phát tiến về thành Trọng An.



(1) Con chim đã bị bắn (bằng cung) một lần thì gặp cành cong cũng sợ, ý nói vì đã gặp phải một chuyện gì đó đáng sợ nên trong lòng còn lại ám ảnh, sợ bóng sợ gió, chỉ tương tự mà ko phải như chuyện đã gặp cũng sợ



(2) Trùng ở đây là “trùng điệp” hoặc là “lại” chứ ko phải nghĩa là con sâu đâu



(3) Người già phụ nữ trẻ em