Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 173 :

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


“Hắn sờ đầu của ta, hắn cũng dám sờ đầu của ta, một hồn sư cấp bốn như hắn… hắn hắn hắn!” Bạch Hạc bị sóc con nài ép lôi kéo kéo đi, vừa trở lại bên cạnh Trang Dịch, Bạch Hạc vừa ngửa cổ giận dữ hét, tuy rằng lông trên người nó hơi hơi dựng lên, nhưng bởi vì lông tương đối ngắn, người bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy lông trên toàn thân nó xù lên, vị hồn sư trẻ tuổi sờ đầu Bạch Hạc kia không chỉ không ý thức được Bạch Hạc tức giận, ngược lại còn tưởng rằng Bạch Hạc đang lưu luyến không rời vẫy cánh với hắn.



Bạch Hạc thấy thế, nhất thời càng giận thêm, quang quác kêu loạn lên: “Ta muốn cho hắn biết hậu quả khi sờ soạng ma thú cấp tám, ta muốn cho hắn nhìn thấy một mặt huyết tinh lãnh khốc của ta, bị khí thế khí phách khủng bố mà khí thế của ta làm kinh sợ!”



“Người không biết không có tội, hơn nữa ngươi đường đường là ma thú cấp tám, nhất định không không biết xấu hổ đi bắt nạt hồn sư cấp trung.” Trang Dịch nghe vậy thấp giọng nói, đồng thời cười híp mắt sờ sờ đầu Bạch Hạc, con vịt lớn sao…



“Con vịt nào có tao nhã xinh đẹp như ta đây…” Bạch Hạc cảm nhận được nhiệt độ bàn tay Trang Dịch, lập tức dùng đầu qua lại cố sức cọ cọ lòng bàn tay hắn, thẳng cho đến khi bị Lôi Tu nhìn chòng chọc không chịu nổi, Bạch Hạc mới nước mắt lã chã nhìn về phía Trang Dịch: “Ta nhìn qua thật sự giống vịt sao?”



“Bề ngoài không quá giống.” Nhưng tính cách thật ra…



Bạch Hạc giống như nghe được ý ở ngoài lời của Trang Dịch, thương tâm chạy đến một bên dùng cánh lau nước mắt, vừa lau sạch nước mắt còn vừa len lén lộ mắt ra nhìn cái bóng của mình ở trên cửa sổ thủy tinh —— nhìn thế nào cũng không có bất cứ liên quan gì đến con vịt mà!



Trang Dịch nhẹ giọng trấn an vài câu, sau đó bảo sóc con và Bạch Hạc tập hợp lại, hắn và Lôi Tu thì đi về phía những hồn sư kia.



Trải qua một loạt lời hàn huyên khách sáo, Trang Dịch từ từ bước vào chính đề, không dấu vết hỏi hết tất cả những điều hắn muốn hỏi.



Tuy rằng phương diện ngoại giao nào Trang Dịch không thành thạo như Mạc Vi An, nhưng mà đã trải qua nhiều như vậy, giao tiếp với vài hồn sư trẻ tuổi vẫn là không có vấn đề, rất nhanh, Trang Dịch cùng Lôi Tu đã có hiểu biết đại khái đối với tình huống trong trung bộ đại lục.




Hứa Dương?!



Trang Dịch bỗng chốc ngẩng đầu nhìn chằm chằm hồn sư vừa nói chuyện, hồn sư cấp năm, tính cách trầm ổn, sau chiến đấu nhanh chóng tổng kết ưu khuyết điểm, tuy rằng thiên phú tầm thường, bình thường mà nói nhiều nhất chỉ đi đến cấp bốn đã là cao nhất, nhưng hắn bằng vào loại tâm tính cùng nghị lực này, đột phá quy luật thông thường, ương ngạnh trở thành một hồn sư cấp năm.



Người này chính là người đời trước nhiều lần giúp đỡ Trang Dịch, cuối cùng vì để cho Trang Dịch mang tin tức dị ma về Bardon, dứt khoát để người cả đội hi sinh, đưa Trang Dịch qua truyền tống trận dời đi, Hứa Dương!



Trang Dịch không nghĩ tới, đời này lại sẽ dưới tình huống như vậy, sớm biết được tin tức về hắn!



Lôi Tu ngồi ở bên cạnh đột nhiên cảm ứng được chấn động kịch liệt trên tâm tình của Trang Dịch, cấp tốc quay đầu nhìn về phía Trang Dịch.



“Hứa Dương” này là cái gì, vì sao sau khi Trang Dịch nghe được tên của hắn lại phản ứng mạnh như vậy?



(1) Chỗ này không phải nói đời trước Trang Dịch có học đến năm thứ tư, mà là cùng thời gian đó khớp với thời gian của đời này



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bạch Hạc ở bên cạnh bi thương xong, bình tĩnh vây xem hồn sư nói chuyện: chậc chậc, con hổ này không dễ dàng a, mỗi ngày phòng lại phòng, tương lai sẽ không ngay cả dấm của dị cũng phải ăn đấy chứ, ai.