Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 253 :
Ngày đăng: 13:18 18/04/20
“Sắc trời không còn sớm, đối phó ngươi xong, còn phải ra ngoài gặp cường giả đệ nhất của chúng ta một chút.” Trưởng lão Tưởng gia âm u nhìn Trang Dịch, sau đó vọt tới trước mặt Trang Dịch, gần sát nhìn hắn. Lúc này mặc dù trưởng lão Tưởng gia là dùng ý thức cấu thành trận pháp, mà không phải người thật của hắn, nhưng uy áp sẵn có của hắn, vẫn cứ hung hăng áp chế Trang Dịch.
Trang Dịch sắc mặt trắng nhợt, bản năng muốn lui về phía sau, lại cứng rắn nhịn được, hắn cắn chặt răng, dưới áp lực mạnh mẽ của trưởng lão Tưởng gia, cưỡng chế giơ tay lên, nhanh chuẩn ngoan ấn lên người trưởng lão Tưởng gia!
Trưởng lão Tưởng gia cả kinh, không nghĩ tới Trang Dịch ở dưới uy áp của hắn, lại vẫn có thể giơ tay lên vận chuyển hồn lực, chẳng qua, khi nhìn thấy tình trạng thân thể Trang Dịch, trưởng lão Tưởng gia lại yên tâm.
Để bắn trúng trưởng lão Tưởng gia, Trang Dịch chống qua áp chế của hắn, trả giá không chỉ là hồn lực trong cơ thể tiêu hao một lượng lớn, cánh tay Trang Dịch cũng bị uy áp này ép vỡ da, không ít vệt máu hiện lên, ngón tay ấn trên mi tâm trưởng lão Tưởng gia càng là hòa tan từng chút từng chút, đây là bởi vì bản thể của Trang Dịch thiếu hồn lực, không thể bảo vệ thân thể, chỉ có thể dùng máu thịt cứng rắn chống đối.
Tay đứt ruột sót, đau buốt từ đầu ngón tay truyền tới, còn có cảm giác đau đớn do thân thể thiếu khuyết hồn lực hành hạ, toàn thân Trang Dịch khẽ run, hắn cứng rắn chống không cho mình bất lực thể hiện ra thống khổ, hai mắt Trang Dịch gắt gao nhìn chằm chằm trưởng lão Tưởng gia, nhìn ảnh ngược của bản thân trong con ngươi hắn, Trang Dịch cắn chặt răng, kích phát tất cả sức mạnh trong cơ thể, không giữ lại một chút chuyển về phía trưởng lão Tưởng gia!
Nhưng mà, thẳng đến khi hồn lực trong cơ thể Trang Dịch hoàn toàn khô cạn, trưởng lão Tưởng gia vẫn cứ duy trì hình người!
Trang Dịch nhìn bên ngoài cơ thể hắn hiện lên hoa văn trận pháp, biết rõ lấy sức mạnh của mình, còn xa xa không đủ.
Triệu hoán sư cấp chín trung giai, một người có thể đánh lại ba hồn sư bình thường, giữa hồn sư với nhau, càng đến giai đoạn sau, chênh lệch giữa mỗi giai cấp đều là khác biệt giữa trời đất, Trang Dịch vừa mới qua khỏi cấp chín mà thôi, càng miễn bàn trước đó đã xử lý hai hồn sư, còn không cho hắn đầy đủ thời gian khôi phục!
“Đứa nhỏ ngươi, tâm tính không tệ.” Trưởng lão Tưởng gia nhìn Trang Dịch suy sụp tinh thần thả tay xuống, thân thể hắn hơi treo trên bầu trời, trên cao nhìn xuống nhìn Trang Dịch nói, “Đáng tiếc.”
Năng lượng du động quanh người bị trưởng lão Tưởng gia tụ tập ở trước người, trưởng lão Tưởng gia chăm chú nhìn Trang Dịch, hai tay điều khiển năng lượng, sau đó đẩy mạnh về phía trước, năng lượng xuyên qua thân thể Trang Dịch, tập trung tinh thần lực của hắn, sau đó thẳng tắp bắn ra ngoài không gian!
Không phải cắn giết ý thức ở trong trận pháp của Trang Dịch, mà là trực tiếp tấn công thân thể Trang Dịch trong thế giới thật!
Trang Dịch nhìn công kích sắc bén kia lao về phía trước, căn cứ phỏng đoán của hắn về tình huống của bản thân hiện tại, sợ rằng một kích này là có thể trực tiếp đưa hắn…
“Hả?” Đột nhiên, trưởng lão Tưởng gia mắt lộ nghi hoặc.
Trang Dịch chờ giây lát, không cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì từ bản thể, hắn không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ có thể căn cứ vẻ mặt trưởng lão Tưởng gia đến suy đoán.
Khi trưởng lão Tưởng gia nhìn rõ chuyện xảy ra ở bên ngoài, biểu tình trên mặt trở nên hết sức kỳ quái, cúi đầu thấy Trang Dịch có chút lo lắng nhìn hắn, trưởng lão Tưởng gia cười nhạo nói: “Hồn lực đánh về phía ngươi, bị Lôi Tu chặn.”
Trang Dịch ngẩn ra.
“Không hổ là cường giả cấp mười, một kích có thể làm hồn sư cấp chín bình thường mất mạng này, lại cứ như vậy bị đỡ được.” Trưởng lão Tưởng gia chậm rãi nói, thanh âm già nua mang theo chút âm trầm, “Đáng tiếc, cường giả cấp mười cũng không phải vạn năng, năng lượng ẩn chứa trong trận pháp, cũng không phải một mình Lôi Tu có thể chống đối…”
Trưởng lão Tưởng gia nói, lại một lần nữa đánh về phía Trang Dịch.
Quy luật của trận pháp là chỉ có Trang Dịch phá trận thất bại, đại trận mới có thể mở tấn công, nếu trưởng lão Tưởng gia không thể di động, Trang Dịch còn có thể có khả năng thắng lợi, thế nhưng lúc này trưởng lão Tưởng gia lại có thể cưỡng chế ép Trang Dịch tiến hành phá trận, dồn hắn vào con đường chết.
Trang Dịch biết lấy trạng thái của mình bây giờ, phá trận lần thứ hai sẽ chỉ làm trưởng lão Tưởng gia có cơ hội tiếp tục tấn công hắn, bị thương sợ rằng cũng chỉ là Lôi Tu, nghĩ vậy, Trang Dịch đứng lên, chậm rãi lui về phía sau, tách khỏi trưởng lão Tưởng gia.
Trưởng lão Tưởng gia thấy thế, có chút ngạc nhiên nói: “Trốn tránh có thể tạm thời cho ngươi cùng Lôi Tu mạng sống, nhưng Trang Dịch, ngươi đừng quên, bên ngoài trừ ngươi cùng Lôi Tu ra, còn có các hồn sư khác đang bị tấn công, chỉ có phá giải trận pháp, mới có thể giải thoát bọn họ.”
Lời trưởng lão Tưởng gia nói làm Trang Dịch sắc mặt Trang Dịch hơi thay đổi, trưởng lão Tưởng gia nhân lúc Trang Dịch thất thần, lại một lần nữa đánh về phía Trang Dịch, uy áp của triệu hoán sư cấp chín nặng nề ép Trang Dịch xuống, Trang Dịch mắt tối sầm, gần như thiếu chút nữa cứ như vậy ngất đi.
Hắn nhìn trưởng lão Tưởng gia áp sát từng bước, gian nan giơ tay lên lần thứ hai sử dụng hồn lực thử phá trận.
Lần này, hoa văn trận pháp bên ngoài cơ thể trưởng lão Tưởng gia chỉ lóe lên một cái, Trang Dịch không thể cung cấp càng nhiều hồn lực, phá giải đến một nửa lần thứ hai thất bại, trưởng lão Tưởng gia quỷ dị liếc mắt nhìn Trang Dịch, hai tay nhẹ nhàng đẩy một cái, công kích do trận pháp tự động sinh thành lại một lần nữa bắn ra bên ngoài.
Trang Dịch trơ mắt nhìn công kích kia bay ra, trong lòng vội vàng tỉ mỉ cảm ứng Lôi Tu, quả nhiên, cảm giác hơi đau đớn truyền tới, bởi vì quá mức nhỏ bé, không có đặc biệt cẩn thận cảm ứng, e là căn bản không phát hiện được. Lôi Tu đang thừa nhận công kích thay hắn, đồng thời còn tiến hành che giấu!
Trưởng lão Tưởng gia nhìn biểu cảm trên mặt Trang Dịch, chậm rãi đi về phía hắn.
Trang Dịch hồn lực khô kiệt, tinh thần lực yếu đi, bởi vậy ý thức trong không gian cũng trở nên mỏng yếu nhiều, ngay cả ổn định cũng có chút cố hết sức, càng miễn bàn chạy trốn.
“Phá trận.” Trưởng lão Tưởng gia nhìn Trang Dịch nói, “Đã sớm nói với ngươi, theo Tưởng gia mới là lựa chọn chính xác nhất, nhưng ngươi lại quyết giữ ý mình, lúc này cho dù ngươi có cầu xin tha thứ, cũng không còn kịp rồi.”
Trang Dịch căm hận ngẩng đầu chờ trưởng lão Tưởng gia, trưởng lão Tưởng gia nhìn vẻ đau đớn của Trang Dịch, tâm tình vô cùng vui vẻ: “Cần gì trách ta, tuy rằng trận pháp này tăng thêm thời gian đau đớn trước khi chết của các ngươi, nhưng mà Trang Dịch, nếu ta không nhìn nhầm, Lôi Tu là triệu hoán thú của ngươi đúng chứ.”
Tim Trang Dịch trầm xuống, trên mặt lại không dám để lộ nửa phần khác thường, hắn nhìn trưởng lão Tưởng gia, không nói lời nào, cũng không tỏ thái độ.
“Chủ nhân tử vong, triệu hoán thú cũng phải chôn cùng, vốn còn đang lo lắng không đủ năng lượng, có Lôi Tu cấp mười này thêm vào, xem ra dư dả rồi.”
“Lôi Tu sẽ không chết.” Trang Dịch cắn răn thấp giọng nói.
“Cái này không phải do ngươi.” Trưởng lão Tưởng gia nói, uy áp lại một lần nữa lao về phía Trang Dịch, Trang Dịch rên lên một tiếng, thân thể quá mức suy yếu không thể duy trì đứng thẳng, một đầu gối chống trên mặt đất không cho phép mình ngã xuống, hắn cúi đầu, không lại dùng hồn lực phản kháng.
Uy áp càng ngày càng mạnh, ngay từ đầu Trang Dịch còn có thể tỉnh táo chịu đựng, thế nhưng theo từng chút từng chút thời gian trôi qua, tầm nhìn dần dần trở nên không rõ, người cũng rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Tâm tình lúc trước còn sống chết giữ lấy không truyền lại cho Lôi Tu, giờ phút này mạnh mẽ trào ra, Lôi Tu đứng ở ngoài trận pháp cả kinh, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh lập tức trắng.
Đau đớn khế ước truyền tới làm Lôi Tu đều có chút đau đầu muốn nứt, hắn gần như không dám tưởng tượng Trang Dịch ở bên trong sẽ phải chịu đựng thống khổ như thế nào.
Đại bộ phận ý thức ở trong trận pháp của Trang Dịch bị hủy diệt, mặc dù sẽ tạo thành phiền phức rất lớn cho hắn, nhưng lại sẽ không nhất định sẽ giết chết hắn. Thế nhưng căn cứ tình huống hiện tại đến xem, nếu như bản thân Trang Dịch buông tay, như vậy ý thức chân chính ở bản thể cũng sẽ bị lây nhiễm, cuối cùng Trang Dịch sẽ bản năng cho là mình thật sự chết đi, từ đó về sau không bao giờ tỉnh lại nữa!
Cuộc chữa trị lớn nhất lịch sử này kéo dài suốt hơn sáu giờ, sau khi những năng lượng kia đã hao hết toàn bộ, linh lung hộp lại khôi phục hình dạng thông thường, trở về trong tay Trang Dịch.
Trang Dịch vẻ mặt phức tạp nhìn linh lung hộp, bảo vật chí thánh của triệu hoán sư này, chuyển hóa sức mạnh hủy diệt triệu hoán sư làm ra, biến thành sức mạnh hy vọng, cứu mọi người.
Lúc này, con hổ trong không gian tinh thần của Trang Dịch, cũng nhẹ nhàng giật giật người.
Trang Dịch lập tức thu hồi linh lung hộp, sau đó khẩn trương nhìn Lôi Tu.
Đôi mắt màu đỏ sậm mở ra, ảnh ngược khuôn mặt tái nhợt của hắn, Trang Dịch nhìn Lôi Tu, giống như thấy được cả thế giới của mình.
***********
Sau khi đại chiến ở rừng rậm Ma thú kết thúc, dị ma ẩn nấp trên đại lục giống như đều mất đi lý trí, phát điên phát động tấn công tự sát với nhân loại.
Đám dị ma này tuy rằng số lượng khổng lồ, đáng tiếc cấp bậc phổ biến tương đối thấp, dưới sự chung tay đối kháng của Hồn điện cùng bình dân, tháng thứ ba sau đại chiến rừng rậm Ma thú, nhân loại triệt để tiêu diệt sạch dị ma trên đại lục.
Sau chiến tranh, Hồn điện tổ chức mọi người xử lý sạch sẽ tất cả thi thể dị ma, tuyên bố đại chiến dị ma chính thức kết thúc.
Ngày tiếp theo, Hồn điện mời dự họp hội nghị, tổ chức mọi người tiến hành trùng kiến hậu chiến, đồng thời tiến hành diễn thuyết trùng kiến.
Trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng, đã không còn dị ma tối tăm, toàn thế giới một mảnh sáng sủa.
Bốn phía quảng trường, người của Hồn điện duy trì trật tự, mà trên giảng đài, trưởng lão Vệ gia thay thế vị trí của Lâu gia trong ba Hồn điện, nhìn mọi người, chậm rãi đọc diễn văn.
Thanh âm của lão nhân gia, khàn khàn nặng nề: “… Nhân loại đều nhớ kỹ ngày này, ngày 5 tháng 4 lịch đại lục Ade, tuy rằng dị ma mới xâm lược mười mấy tháng ngắn ngủi, nhưng hủy diệt đối với đại lục, cùng với thương vong tính mạng tạo thành, lại là nghiêm trọng đáng sợ nhất từ trước tới nay. Nhân loại còn tồn tại, chính là ân huệ lớn nhất mà thế giới này dành cho chúng ta, chúng ta nhớ lại những người dũng cảm hy sinh trong đại chiến dị ma, bởi vì bọn họ, mới có chúng ta ngày hôm nay, đồng thời, chúng ta cũng phải có lòng cảm tạ, vì những người đã rời khỏi chúng ta mà sống sót. Mang theo hy vọng về tương lai của bọn họ, nghênh đón ngày mai hoàn toàn mới của chúng ta.”
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên mặt mỗi người dưới đài, bọn họ hơi ngẩng đầu, nhìn các hồn sư bên trên, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, thẳng đến diễn thuyết hoàn tất, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, dưới sự sắp xếp của Hồn điện, mọi người lần lượt đi ra.
Vừa đi, một người bạn nhỏ tuổi vừa nắm tay mẫu thân, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, lão gia gia vừa rồi kia, chính là Lôi Tu, cường giả đệ nhất của chúng ta sao?”
Mẫu thân sửng sốt: “Đương nhiên không phải.”
“Vậy đó là triệu hoán sư mạnh nhất, Trang Dịch sao?”
“Cũng không phải.” Mẫu thân bất đắc dĩ nói, “Hai vị hồn sư kia ấy à, là học đệ của phụ thân con, làm sao lại là một vị lão gia gia. Vị trên đài vừa rồi kia, là ông nội của Vệ Cẩn, bằng hữu tốt nhất của Trang Dịch, cường giả đệ nhất của Ngự Hồn điện, hiện tại cũng là người chỉ huy ba Hồn điện.”
“Như vậy a.” Người bạn nhỏ gật đầu, “Trang Dịch cùng Lôi Tu đi đâu, vì sao sau khi cứu mọi người từ rừng rậm Ma thú trở về, liền không bóng dáng?”
“Cái này… có lẽ là bởi vì thân phận triệu hoán sư của Trang Dịch…” Mẫu thân lẩm bẩm nói, quay đầu thấy con trai còn đang nhìn mình, nàng chợt nảy ra một ý, “Bởi vì Lôi Tu cảm tạ Trang Dịch giúp chúng ta đuổi chạy dị ma, cho nên tạm thời quyết định buông tất cả, mang theo Trang Dịch đi du sơn ngoạn thủy, ừ, hai người cùng nhau không buồn không lo đi chơi.”
“Giống như bình thường con cùng Nhã Nhã giấu mọi người, lén lút ra sau núi chơi ấy?” Đôi mắt người bạn nhỏ sáng lên.
“Được lắm, sớm nói với con sau núi nguy hiểm không cho đi, thì ra con lại giấu mẹ lén lút đi, hử?!”
“Ngao, mẹ ơi con sai rồi!!”
Người bạn nhỏ kêu la, ôm đầu chạy loạn khắp nơi, kết quả sơ ý một chút đụng phải một nam nhân đang ngẩn người, người bạn nhỏ “Ai u” một tiếng, thân thể ngã về phía sau.
Đúng lúc này, nam nhân trẻ tuổi bên cạnh nó, đúng lúc đỡ lấy.
Người bạn nhỏ cả kinh, ngẩng đầu, chạm vào trong con ngươi xám nhạt của đối phương.
“Cẩn thận.” Nam nhân trẻ tuổi cười cong mắt nói với nó.
“Cám, cám ơn ca ca.” Người bạn nhỏ ngượng ngùng nói, quay đầu thấy mẹ mình đang đuổi theo sau, vội vã tiếp tục ôm đầu chạy.
Trang Dịch đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng lưng càng chạy càng xa của người bạn nhỏ kia.
“Làm sao vậy?” Từ sau khi nghe xong diễn thuyết, Trang Dịch bắt đầu ngẩn người, Lôi Tu bên cạnh nhịn không được cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Trang Dịch thu hồi đường nhìn.
Ngày 5 tháng 4, chính là ngày Trang Dịch chết kiếp trước.
Thật không ngờ, ngày hôm nay đời này, lại là ngày đại chiến dị ma kết thúc.
Cảm nhận được ánh mắt ân cần của Lôi Tu, Trang Dịch quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt giống như xuyên qua thời không, hắn dắt lấy tay Lôi Tu, để Lôi Tu cầm tay hắn, cười yếu ớt nói: “Tất cả đều qua rồi, ta đang đợi ngày mai của chúng ta.”
Đó là hắn chưa bao giờ trải qua, một ngày mới tốt đẹp.
Hoàn chính văn