Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 51 :

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Rừng rậm Ma thú ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày không ít, đêm qua Trang Dịch cùng mọi người chờ mẫu tinh tinh đến, ngày hôm nay không chỉ không ngừng chạy đi, còn mạo hiểm cứu người dưới tay mẫu tinh tinh, hơn nữa còn bị thương, mệt nhọc một ngày một đêm, Trang Dịch lập tức khốn đốn không thôi, cùng Lôi Tu tìm một nơi thích hợp nghỉ ngơi, Trang Dịch bố trí trận pháp che chắn đơn giản ở bốn phía, sau đó dựa lưng vào cây, nhắm mắt lại, nhớ lại một màn chiến đấu ngày hôm nay.



Từ sau khi Trang Dịch thăng cấp ba, đây là trận đầu tiên hắn chiến đấu, bởi vì đối phương là ma thú cấp sáu, dù là Trang Dịch lên cấp cũng không có chút sức đánh trả nào, bởi vì khi đó cũng không chính diện so chiêu. Nhưng mà Trang Dịch còn rõ ràng cảm nhận được tiến bộ của mình, chỗ tốt của triệu hoán sư theo cấp bậc của hắn ngày càng tăng cao, thời gian trôi qua dần thể hiện ra, ví dụ như số lượng hồn lực chứa đựng trong người Trang Dịch cơ bản đã có thể sánh ngang với hồn sư cấp bốn, mà sức khôi phục của Trang Dịch thường thường cũng nhanh hơn người khác rất nhiều.



Ngay tại lúc này, mỗi phần thực lực tăng lên đều là rất trọng yếu, Trang Dịch nghĩ đi nghĩ lại, từ từ không tự giác liền ngủ mất. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên một cảm giác nguy hiểm không thể miêu tả đánh úp lại, toàn thân Trang Dịch rùng mình một cái, mở to mắt, lập tức nhìn thấy cách đó không xa có vài đôi điểm sáng xanh biếc giấu trong bụi cỏ, mà Lôi Tu ban đầu vốn hẳn nên ngủ bên cạnh hắn đã đứng trước mặt hắn, thân thể thoáng phục thấp, hồn lực ngưng tụ quanh thân, cặp mắt của nó nhìn chăm chú những ma thú không rõ vây quanh phía trước bọn họ kia.



Trang Dịch trong lòng căng thẳng, khi thấy nhiều ánh mắt như vậy, ban đầu Trang Dịch còn tưởng rằng là đám chuột đồng tham lam lại nhát gan kia, nhưng thấy bộ dáng Lôi Tu như lâm đại địch, cùng với từng luồng chấn động hồn lực truyền đến trong không khí, lông tơ toàn thân Trang Dịch đều dựng lên, bầy sinh vật không rõ bao quanh bọn họ này, thực lực mỗi cái chỉ sợ đều ở cấp hai trở lên.



Dùng thực lực của Trang Dịch cùng Lôi Tu bây giờ, gặp được một số con ma thú cấp hai không coi vào đâu, nhưng khi số lượng này tăng trưởng đến 10, tình huống chỉ sợ phải đảo ngược.



Trang Dịch không dấu vết điều chỉnh tư thế, đang chuẩn bị ngưng tụ hồn lực, kết quả một thứ gì đó thuận theo cái túi trước ngực hắn chậm rãi chảy xuống, cuối cùng rơi xuống trên mặt đất, may mà tốc độ rơi của nó rất chậm, lặng yên không một tiếng động, cũng không có phát ra tiếng vang gì.



Trang Dịch nhìn chằm chằm cái thứ rơi xuống kia, thở mạnh cũng không dám, cái thứ rơi xuống này không phải cái gì khác, chính là ảnh tinh lúc trước luôn luôn ở trước ngực hắn.



Trang Dịch nhìn chằm chằm ảnh tinh, chợt nghĩ tới điều gì, trong nội tâm lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



Ảnh tinh đặt trên người lâu rồi, hắn cũng sắp quên thứ này tồn tại, nếu không phải đúng lúc này ảnh tinh rơi ra, Trang Dịch chỉ sợ tại chỗ liền triệu hoán ra hồn thú cả ba hệ, đến lúc đó viện phương vừa nhìn thấy cái này, thân phận của Trang Dịch chỉ sợ rất nhanh sẽ bại lộ!



Thấy ảnh tinh rơi xuống lá cây, rất nhanh bị một mảnh lá cây rơi từ không trung xuống che khuất, Trang Dịch quyết định trước không nhặt nó.



Lôi Tu vẫn còn giằng co cùng những con ma thú kia, Trang Dịch đem ảnh tinh trước đó ném ra sau đầu, hồn lực toàn thân hắn lặng lẽ ngưng tụ, hồn thú trước hết được hắn phóng ra là Khô Diệp Kiệp Điệp, vừa che dấu hơi thở, lại linh hoạt am hiểu công kích, theo trong hai tay nhiều thêm một đôi dao găm, Trang Dịch cúi đầu nhìn chiến hồn thú của mình, kết quả khóe mắt quét đến vết thương trên cánh tay, Trang Dịch rốt cuộc hiểu rõ vì sao đêm nay bọn họ sẽ bị bầy ma thú vây quanh.



Vết thương trên cánh tay Trang Dịch có lẽ bởi vì hắn ngủ chốc lát, bất tri bất giác đã nứt ra, rịn ra một tia vết máu, chút mùi máu tươi ấy đối với nhân loại mà nói căn bản không đáng chú ý đến, nhưng đối với đám ma thú trước mặt lại không giống, mặc dù trước khi ngủ Trang Dịch đã làm một ít bố trí, nhưng đều là trận pháp tương đối thô ráp, đám ma thú thuận theo mùi máu tươi mà đến, thấy chỉ có Trang Dịch cùng Lôi Tu một người một thú, tự nhiên nổi lên tâm tư khác.



Thực lực ma thú cấp bốn của Lôi Tu khiến đám ma thú này một mực chần chờ, chúng bao quanh Trang Dịch cùng Lôi Tu, không dám hành động thiếu suy nghĩ, rồi lại không cam lòng buông tha, dù sao nhân loại có thể biến ma thú thành hồn thú, tăng cường thực lực, đồng dạng, ma thú cũng có thể hấp thu lực lượng của nhân loại, do đó trở nên mạnh mẽ.



Theo thời gian Lôi Tu giằng co với đám ma thú càng dài, bầu không khí lại càng khẩn trương, nhưng vào lúc này, trong đám ma thú đang do dự đột nhiên phát ra một tiếng sói tru bén nhọn, hơn mười con ma thú giống như nhận được mệnh lệnh, hồn lực toàn thân đột nhiên nổ tung, sau đó, tất cả những thân ảnh màu tro đen từ sâu trong rừng cây nhảy ra, Trang Dịch lập tức thấy rõ thân phận của bầy ma thú bao quanh bọn hắn —— Cự Ma Lang!



Cự Ma Lang sinh tồn ở Rừng rậm Ma thú, hình thể lớn hơn sói bình thường, lại là đọngi vật quần cư, do sói cái thống trị đàn sói, cấp bậc phổ biến trong đàn thường không rất cao, phần lớn đều ở trong khoảng từ cấp hai đến cấp bốn, nhưng bởi vì năng lực hợp tác của đàn sói quá mạnh mẽ, hơn nữa số lượng phần lớn bảo trì từ 10 đến 20 con, bởi vậy chúng thường thường có thể săn được con mồi cao hơn chúng khoảng hai cấp.



Bầy Cự Ma Lang trước mắt phổ biến ở cấp hai, Trang Dịch bởi vì còn chưa thu phục ma thú cấp ba, bởi vậy biểu hiện ra là hồn sư cấp hai, Lôi Tu là ma thú cấp bốn, vừa lúc ở trong phạm vi chúng có thể săn!



Trong đầu Trang Dịch rất nhanh hiện lên những ý nghĩ này, động tác thân thể lại cũng không chậm, gần như trong nháy mắt Cự Ma Lang xuất hiện, hắn nhảy lên, hai hồn thú khác trong tinh thần không gian trong đầu cũng đồng thời phóng thíc ra ngoài, hay Trang Dịch là cấp ba, điều khiển ba ma thú cấp hai mặc dù tiêu hao rất lớn, nhưng cũng không quá cố hết sức, Khô Diệp Kiệp Điệp hóa thành dao găm tăng cường tính công kích cùng tính linh hoạt cho Trang Dịch, Bán Chi Liên phụ trách quấn quanh trên người Trang Dịch chuyển dời năng lượng, đồng thời còn có thể tạo tác dụng phụ trợ phòng ngự, mà sau lưng Trang Dịch, hắn phiến cánh thiên nga trắng noãn hiện ra, lơ lửng giữa không trung, đưa đến tác dụng phòng ngự sau lưng.



Vây quanh Trang Dịch cùng Lôi Tu có tổng cộng 13 con Cự Ma Lang, hình thể của sói cái phần lớn đều nhỏ hơn sói đực, đồng thời vì phải phụ trách chỉ huy chiến đấu, cho nên không có nhảy ra, giấu ở chỗ tối, 12 con Cự Ma Lang cực lớn vây quanh Trang Dịch cùng Lôi Tu thành một cái vòng thật lớn, trong mắt từng con đều hiện lên ánh sáng màu xanh âm u đáng sợ, chúng mài răng, chậm rãi đảo vòng quanh Trang Dịch cùng Lôi Tu, giống như tùy thời sẽ nhào lên một ngụm cắn cổ họng của bọn hắn vậy.



Dao găm do chiến hồn thú của Trang Dịch biến thành nhanh chóng quay trên tay, hồn thú ba hệ được phóng thích, hỗ trợ lẫn nhau quanh thân Trang Dịch, Lôi Tu đứng sau lưng Trang Dịch, lôi điện màu tím dùng nó làm trung tâm, lóe ra đùng đùng, Lôi Tu đã không phải lần đầu tiên chiến đấu với ma thú sói, lúc trước ở Trung tâm Kiểm trắc ma thú từng không chỉ đánh bại ma thú sói một lần, nhưng nó là lần đầu tiến đối mặt nhiều con sói vây công như vậy, mảy may không dám xem thường.



Đột nhiên, một con sói đực hình thể cực lớn chợt nhảy lên, đánh tới đầu Trang Dịch!



Con sói này giống như một tín hiệu tấn công, sau khi nó nhảy lên, 12 con sói còn lại cũng nhanh chóng nhảy lên, Trang Dịch chú ý cao độ đề phòng, trong giây lát con sói đầu tiên đánh tới, Trang Dịch lập tức giơ dao găm, kéo thành một vệt sáng sắc bén trên không trung, va chạm vào móng vuốt của Cự Ma Lang ở giữa không trung, chỉ nghe “đinh” một tiếng, móng vuốt chân trước của con Cự Ma Lang đầu tiên bị dao găm Khô Diệp Kiệp Điệp trực tiếp chặt đứt. Một giây sau, lại một con Cự Ma Lang đánh tới, Trang Dịch lách người, ngự hồn thú miễn cưỡng ngăn cản cho hắn một kích không thể tránh né này, sau đó tay kia của Trang Dịch giơ cao lên, rạch mạnh một cái, xoẹt một tiếng, sau lưng con Cự Ma Lang công kích thứ hai bị phá vỡ, đáng tiếc thân thể Cự Ma Lang cực lớn, da lông dày đặc, dao găm vốn là binh khí ngắn, trừ khi công kích được cổ họng, phần bụng hoặc nơi trí mạng của Cự Ma Lang, bằng không không thể tạo thành tổn thương chính thức cho Cự Ma Lang!



Trang Dịch đang hết sức chăm chú quần chiến với Cự Ma Lang, Lôi Tu bên cạnh hắn cũng tiến nhập trạng thái chiến đấu kịch liệt, Lôi Tu là ma thú cấp bốn, nhóm Cự Ma Lang tự nhiên càng đặt nhiều chú ý lên người Lôi Tu, lúc này trong 12 con Cự Ma Lang tập kích bọn họ, trong đó 4 con ma thú cấp ba tất cả đều vây công Lôi Tu, còn 8 con ma thú cấp hai, một bộ phận phụ trợ Cự Ma Lang cấp ba kia, một bộ phận quần chiến với Trang Dịch.



Trên người Trang Dịch có thương, còn nằm ở đùi phải cùng cánh tay, như vậy là cực bất lợi cho chiến đấu, ngay từ đầu còn có thể quần chiến tương xứng với vài con Cự Ma Lang này, nhưng theo thể lực dần dần tiêu hao, Trang Dịch thở phì phò, thân thể chậm rãi ăn không tiêu, may mà hồn lực của hắn tiêu hao chậm, dù là tốc độ phản kích chậm lại, ngự hồn thú còn có thể bảo đảm hắn an toàn.



Mà Lôi Tu bên cạnh thấy Trang Dịch dần dần ăn không tiêu, từ từ cách Trang Dịch càng ngày càng gần, muốn phải bảo vệ Trang Dịch, một cử động kia của Lôi Tu nhanh chóng bị sói cái giấu sâu trong rừng kia xem thấu, sói cái không ngừng phát ra tiếng sói tru chỉ huy đàn sói, rất nhanh phương châm tác chiến của đàn sói thay đổi, bắt đầu chủ yếu công kích Trang Dịch, nỗ lực kiềm chế Lôi Tu!


Trang Dịch nghĩ như vậy, quả nhiên tim đập từ từ bình tĩnh lại, mặt cũng không còn nóng, hắn nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, đi theo sau lưng Lôi Tu, bởi vậy cũng không chú ý tới, trong mắt Lôi Tu phía trước kia là vui sướng quả thật sắp tràn ra.



Lại là một ngày bôn ba, Trang Dịch rốt cục trở lại lộ tuyến trường học chỉ định cho bọn họ, mà căn cứ khiến Trang Dịch xác định hắn chưa chạy sai đường, thì phải là cái hố sâu phạm vi đến trăm mét cùng cảnh tượng hoang tàn khắp nơi phía sau hắn kia.



Chỗ đó vốn nên là vùng đất bằng đêm đầu tiên bọn họ đóng quân khi đi vào Rừng rậm Ma thú, bởi vì đột nhiên xuất hiện Sâm Lâm Tượng cùng đàn sư tử, dẫn đến mặt đất chấn động, hồn lực bốn phía không ổn định, vì không trở thành vật hi sinh của hai ma thú lớn cao cấp, Trang Dịch cùng hơn 70 đệ tử khác của học viện Bardon không thể không lựa chọn rút lui, đường vòng mà đi…



Hiện tại nhìn cái hố sâu đáng sợ phía sau cùng mặt đất sụp đổ, thảm thực vật bởi vì ma thú khổng lồ cao cấp chiến đấu mà bị nghiền ép tử vong, khắp nơi tản ra khí tức tử vong, Trang Dịch không khỏi may mắn trong lòng, hoàn hảo ngày đó mọi người rút lui nhanh chóng, bằng không chỉ sợ trong đêm đầu tiên ở Rừng rậm Ma thú, sẽ có không ít người tử vong.



Nghĩ đến cái này, Trang Dịch nhất thời tâm khẽ động, đêm đầu tiên bọn họ tránh thoát, nhưng là đêm thứ hai bởi vì voi con mà như trước dẫn đến đội ngũ chia năm xẻ bảy, trong vòng hai ngày xuất hiện hai con Sâm Lâm Tượng, như vậy hẳn là giữa chúng nó có liên hệ gì? Thậm chí… con Sâm Lâm Tượng cấp bảy xuất hiện cùng ngày kia, rất có thể chính là Sâm Lâm Tượng chiến đấu với đàn sư tử ở đêm đầu tiên!



Dù sao Sâm Lâm Tượng là loài hi hữu, hơn nữa cấp bậc cao, phần lớn đều sinh tồn ở sâu trong rừng rậm, không có khả năng nhiều lần xuất hiện ở khu vực biên giới.



Trang Dịch đang nhìn chằm chằm thổ địa sau lưng sững sờ, đúng lúc này, cái đuôi Lôi Tu đưa qua, vỗ vỗ bàn tay Trang Dịch.



Trang Dịch lập tức phục hồi tinh thần, thấy Lôi Tu đang đứng đằng trước nhìn hắn, biết rõ Lôi Tu đang giục hắn thừa dịp trời còn chưa tối hẳn tiếp tục đi. Bốn phía nơi này xác thực không có nơi thích hợp nghỉ ngơi, Trang Dịch vội vàng đi theo, hơn nữa vừa đi còn vừa lưu lại một ít ký hiệu chuyện thuộc về năm thứ nhất cùng năm thứ tư tụ hợp ở bên đường, Trang Dịch sở dĩ biết cái này là do một ngày trước khi tiến vào Rừng rậm Ma thú, Lục Duẫn Vi đã dạy cho mọi người khi họp.



Lôi Tu mở đường ở phía trước, Trang Dịch đi theo sau lưng Lôi Tu, hình thể Lôi Tu vốn nhỏ, thường xuyên được Trang Dịch ôm vào ngực đi đường, hiện tại biến lớn hơn, Trang Dịch ôm không động nó, cho nên biến thành tình huống hiện tại, cũng vì như thế, đôi khi Lôi Tu trực tiếp vứt đuôi tiến hành tứ chi câu thông đơn giản với Trang Dịch, một đường đi tới, có mấy lần Trang Dịch thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Lôi Tu còn có thể tay mắt lanh lẹ dùng đuôi quấn chặt eo Trang Dịch, đỡ thân thể hắn.



Vì thế, Trang Dịch không thể không cảm thán, mặc dù Lôi Tu biến lớn hơn, hắn sẽ có chút ít không thích ứng, nhưng là chỗ tốt vẫn là có không ít…



Theo mặt trời chiều ngã về tây, đêm thứ sáu của Trang Dịch ở Rừng rậm Ma thú rốt cục đã đến. Thị lực cùng thính lực của hổ vô cùng không tệ, đi đường vào ban đêm hoàn toàn không có chướng ngại, nhưng là Trang Dịch lại có chút khó khăn, bởi vậy bọn họ rất nhanh tìm một nơi thích hợp nằm ngủ.



Trường học cho bọn họ thời gian bảy ngày trong Rừng rậm Ma thú để hoàn thành nhiệm vụ, vốn dựa theo kế hoạch, ngày thứ ba hoặc là ngày thứ tư bọn họ nên hoàn thành nhiệm vụ, đi trên đường trở về, kết quả nào biết vậy mà lại xảy ra biến cố như vậy, tiêu chuẩn phổ biến của bọn họ là ở cấp hai, vậy mà lại gặp phải ma thú cấp sáu cùng cấp bảy tập kích, Trang Dịch thất lạc với đội hữu, hoàn toàn không rõ hành tung của đồng đội, cũng không dám khẳng định có người đã hoàn thành nhiệm vụ hay chưa.



Nhưng mà ngày hôm qua khi tách ra, Lục Duẫn Vi từng nói, nếu bọn họ bình an, nhất định sẽ tụ hợp với Trang Dịch trên con đường này, bởi vậy Trang Dịch quyết định nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai tiếp tục hành tẩu dựa theo lộ tuyến chỉ thị, bất luận là có người hoàn thành nhiệm vụ hay chưa, hắn đều phải đi tới đích một chuyến.



Tìm một nơi tương đối an toàn thu xếp ổn thỏa, mặc dù trận pháp của Trang Dịch rất thô ráp, nhưng là bố trí tượng trưng một chút, lần này trước khi đi ngủ, Trang Dịch còn đặc biệt kiểm tra vết thương của mình một lần, xác định đã không rướm máu, lúc đó mới nằm xuống, kết quả hắn vừa mới nằm xuống, một thân thể ấm áp dễ chịu đã dựa tới bên cạnh.



Trang Dịch quay đầu nhìn lại, Lôi Tu nằm ngang bên người hắn, đầu cọ cánh tay của hắn, còn dùng đầu lưỡi liếm láp cổ tay Trang Dịch.



Trang Dịch còn tưởng rằng Lôi Tu đang làm nũng, vỗ vỗ thân thể Lôi Tu, sau đó dịch thân, đến gần Lôi Tu một chút, cảm thấy lông mao mềm mại trên bụng Lôi Tu, còn có nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập, khí hậu Rừng rậm Ma thú ban đêm có chút lạnh, dựa vào Lôi Tu như vậy, cảm giác còn rất ấm áp, Trang Dịch đang định thoải mái nhắm mắt lại, Lôi Tu lại bắt đầu dùng móng vuốt quấy rối hắn.



Trang Dịch mở to mắt đang muốn nói cái gì, đột nhiên cảm thấy được tần suất Lôi Tu cong móng vuốt là đang thúc cơm, Trang Dịch ngẩng đầu, cùng Lôi Tu nhìn nhau vài giây, lúc này mới nhớ tới hắn quên làm một chuyện, Trang Dịch lập tức ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Lôi Tu: “Lôi Tu, ngươi bây giờ là con hổ lớn, không cần bồi bổ, thương lượng với ngươi chuyện này, sữa bò hủy bỏ như thế nào?”



Lôi Tu sững sờ, tiếp tục dùng móng vuốt cào Trang Dịch, duy trì tần suất thúc cơm.



Thói quen trước khi đi ngủ dùng sữa bò của Lôi Tu là do Trang Dịch bức ra, nhưng điều kiện tiên quyết là lúc trước Lôi Tu vừa gầy vừa nhỏ, cần sữa bò thêm dinh dưỡng mới được, sau khi Rừng rậm Ma thú, Trang Dịch còn mang theo sữa bột, chính là vì thuận tiện cho Lôi Tu trước khi Lôi Tu đi ngủ uống sữa, nhưng là thấy hiện tại Lôi Tu trở nên lớn như vậy, nghiễm nhiên đã là một con hổ trưởng thành, còn uống sữa của thú con, cảm giác có chút không ổn.



Nhưng mà cái này dù sao đã là thói quen của Lôi Tu, thấy Lôi Tu không đáp ứng, Trang Dịch cũng không bắt buộc, nhanh chóng đứng dậy rót cho Lôi Tu một chén, thấy Lôi Tu vươn đầu lưỡi hai ba cái liền liếm sạch, sau khi ăn xong còn dùng đầu lưỡi chuyển vài cái trước khóe miệng, thoạt nhìn bộ dạng cực kỳ hoài niệm, Trang Dịch lập tức bật cười.



Lôi Tu ăn uống no đủ cho đã ghiền thấy Trang Dịch lại một lần nằm xuống, nó lập tức đưa người lên, cho Trang Dịch rúc vào trong ngực của nó, sau đó tứ chi Lôi Tu áp đảo thân thể Trang Dịch, chặt chẽ bảo hộ hắn.



Trang Dịch bị Lôi Tu ôm, cảm giác thân thể mềm mại của nó, ma thú chỉ có khi đối mặt với người thân mật nhất mới có thể không hề giữ lại mà lộ ra bộ vị mềm mại yếu ớt nhất của mình, nghĩ đến cái này, khóe miệng Trang Dịch chứa một mạt mỉm cười, tựa trong ngực Lôi Tu rất nhanh ngủ.



Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi xuống, xuyên thấu qua lá cây một chút một chút quăng trên mặt đất, Trang Dịch cảm thấy ánh nắng chói mắt, chậm rãi mở to mắt, khi thấy trời sáng, nhất thời sửng sốt, đây là đêm đầu tiên sau khi tiến vào Rừng rậm Ma thú hắn ngủ một giấc tới hừng sáng.



Cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, đã là 7 giờ sáng, Trang Dịch nhanh chóng đứng dậy, mang theo Lôi Tu tiếp tục chạy đi, hắn muốn trong hôm nay đến mục tiêu học viện chỉ định, hơn nữa nếu độ khó của nhiệm vụ không rất cao mà nói, Trang Dịch còn hy vọng tận khả năng hoàn thành nó. Bởi như vậy, dù cho thời gian trở về chậm lại, nhưng tốt xấu năm thứ nhất cùng năm thứ tư bọn họ cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện lần này, không phụ kỳ vọng của trường học với bọn họ.