Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 120 : Ngày xưa có một ngọn núi
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
“Cao Nhiên mơ một giấc mơ, không mơ thấy cảnh bị chết chìm dưới đáy sông nữa, mà thấy mình đang ôm một tảng đá, nóng hầm hập.”
Vẫn còn cách ngày giết lợn ăn Tết khá xa, hai con lợn đương lúc béo tốt, đột nhiên lăn đùng ra chết trong chuồng, con mắt còn bị móc ra.
Người bạn già của thôn trưởng Triệu nuốt không trôi cục tức này.
Bà chẳng đi đâu sất, ngồi bệt ngay cửa, rống họng lên khóc mắng chửi, vỗ sưng hết cả đùi lên.
Tin đồn trong thôn sục sôi.
Trộm gà bắt chó nào phải chuyện mới mẻ gì, năm nào mà chả có, trộm lợn thì cực hiếm, chẳng vì cái gì cả, chỉ đơn giản là không dễ trộm mà thôi.
Trước tiên phải nghĩ cách cho con lợn bất tỉnh mới khiêng ra được, lúc mở lan can sắt còn phải nhẹ nhàng, lớn tiếng chút thôi là bị bắt ngay.
Nhưng chưa từng nghe thấy ai mất công vào chuồng lợn, không trộm lợn đi, lại trộm con mắt.
Con mắt kia ăn được chắc?
Kẻ làm chuyện đó hoặc là đầu óc có vấn đề, không phải người bình thường, hoặc là mục đích chính của hắn không phải trộm lợn, mà là khiến cho thôn trưởng khó chịu.
Người bạn già của thôn trưởng làm ầm ĩ xong, việc này coi như qua.
Đừng nói là chết hai con lợn, dù cho gần đây chết mất hai người, trong thôn cũng chẳng tạo ra sóng gió gì.
Oan có đầu, nợ có chủ, trong lòng có quỷ hay không, tự mình hiểu rõ, nếu mà đi ngay ngồi thẳng, thì có đến nghĩa địa cũng chẳng sợ chi.
Huống hồ có phải chết con lợn nhà mình đâu, nói hai câu khách sáo là tốt lắm rồi.
Trong quán cơm nhỏ, Dương Chí hứng lên nhắc tới.
Động tác gắp thịt của Phong Bắc khựng lại, buông đũa, “Đưa lợn đi giải phẫu chưa?”
Dương Chí cắn một miệng đầy thịt mỡ, lúng búng nói, “Đội trưởng à, chỉ là chết hai con lợn thôi mà.”
Phong Bắc không phí lời với anh, “Chưa thì liên lạc với thôn trưởng Triệu ngay, bảo ông ta đừng động vào lợn vội, chú dẫn người chở lợn về cục giải phẫu hẵng.”
Dương Chí nghe xong, liền khó hiểu, anh nuốt thứ trong miệng xuống, “Đội trưởng à, móc mắt lợn chỉ là xung đột bình thường của dân trong thôn thôi, có liên quan gì án giết người của Lưu Thành Long đâu?”
Phong Bắc lắc đầu, nói không đầu không đuôi, “Chú còn chẳng bằng em ấy.”
Nói xong thì đi.
Dương Chí quay đầu, mặt không thể tin nổi, “Diệp Tử, anh bị đội trưởng ghét bỏ à?”
Diệp Tử hỏi ngược lại, “Không phải chắc?”
Dương Chí bị đả kích, “Tại sao?”
Diệp Tử gắp củ cải, “Tự ngẫm lại đi.”
Dương Chí ghé mặt lại gần Lữ Diệp, “Đội trưởng nói ai thế nhỉ? Em ấy là con gái, hay là con trai?”
Lữ Diệp đẩy đầu anh ta ra, “Tôi cũng có phải con giun trong bụng đội trưởng đâu, sao mà biết ảnh nghĩ gì.”
Dạ dày Dương Chí quặn lên, anh ta không sợ hiện trường tai nạn giao thông máu thịt be bét, gan rơi đầy đường, cũng không sợ xác thối đầy giòi.
Chỉ sợ giun.
Hồi Dương Chí còn nhỏ, móc ra từ trong miệng một con giun đũa bự, dài 13 14 cm, dọa vãi tè ngay tại chỗ.
Bóng ma tâm lý đến giờ vẫn chưa tan.
“Diệp Tử à, không phải anh bảo em đâu, tuy rằng em để tóc ngắn, không mặc váy, trông không đáng yêu, cũng chẳng dịu dàng, nhưng em đúng là con gái xịn hẳn hoi đấy, lúc ăn cơm mà nhắc đến giun thì…”
Lữ Diệp ngắt lời anh, nói ngắn gọn, “Mắt lợn bị móc ra, ý đồ quá nửa là để cảnh cáo, nếu bảo không liên quan, quỷ mới tin.”
Dương Chí “rầm” một tiếng đứng bật dậy.
Lữ Diệp ung dung ăn cơm, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Dương Chí vội vã liên lạc với thôn trưởng Triệu, nhưng vẫn bị chậm mất một bước, hai con lợn đã bị kéo đi bán rồi, giờ này chắc thịt lợn mỡ lợn giò lợn móng lợn nội tạng gì đó đã cắt ra bán gần xong hết rồi.
Lợn chẳng biết vì sao lại chết, có độc hay không, cũng cứ kéo đi bán cái đã.
Giọng điệu Dương Chí không tốt, anh nổi cáu, nói như thế là hại người.
Thôn trưởng Triệu cảm thấy anh chẳng qua là đang chuyện bé xé ra to thôi, “Cảnh sát Dương, lợn nhà tôi nuôi, có bệnh hay không, tôi còn không biết chắc?”
Dương Chí vò đầu bứt tai, “Không phải, thôn trưởng, vẫn còn chưa biết nguyên nhân cái chết của hai con lợn nhà ông…”
Thôn trưởng Triệu ở đầu kia đang ăn cơm, nói giọng lúng búng, nhưng vẫn có thể nghe ra không vui, “Thì là bị móc mắt, cái lỗ trên cổ chảy sạch máu, không có bệnh tật gì cả.”
Dương Chí cúp xừ nó điện thoại, ôi mẹ kiếp, ông già này cứng đầu vãi, không nói lý gì cả!