Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 125 : Bệnh khó nói
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Phong Bắc không thèm ngoái lại, “Anh không kể chuyện cổ tích cho đồ ngốc.”
Phong Bắc đến xưởng nạn nhân Hứa Vệ Quốc làm công, thấy mấy công nhân đang cầm xẻng xúc cát, trùng hợp trời nổi gió to, quần áo của anh dính mấy hạt cát.
Nếu không phải Dương Chí vóc người lớn đứng bên cạnh, lúc phát hiện ra đỡ anh một cái, thì Phong Bắc đã mất hết hình tượng ngã vật ra đất rồi.
Trịnh Giai Huệ vào cục, dựa trên danh nghĩa của ba mình đến gặp Phong Bắc, cô nghe được chuyện này từ Dương Chí, cảm thấy đây là một cơ hội, bèn hỏi địa chỉ chạy đến.
Sau khi vào cửa, Trịnh Giai Huệ nhìn khắp sân, cảm giác bí bách mới đỡ đi một tý, cô nhìn cậu bé, nom thật sạch sẽ, đáng yêu, “Em trèo tường qua hả?”
Cao Nhiên gật đầu.
Trịnh Giai Huệ cảm kích lắm, “Cám ơn em.”
Cao Nhiên nói không có gì, cậu dợm đi, tiếng Phong Bắc lại vọng ra từ trong nhà, “Rót hộ anh cốc nước.”
Trịnh Giai Huệ đáp lời, xong ngượng ngập hỏi thiếu niên, “Cho hỏi bình nước để đâu vậy?”
Cao Nhiên duỗi tay chỉ vào nhà chính.
Trịnh Giai Huệ nói cám ơn.
Cao Nhiên bĩu môi, mở miệng ra là cám ơn, lịch sự quá đi, chẳng giống những người quanh cậu gì cả, hoàn toàn không hợp với ngõ hẻm chật hẹp này, giống như là…
Một đóa hoa bách hợp tinh khôi rơi xuống đất vậy.
Lúc Cao Nhiên lên gác mới nhớ ra một cụm từ rất chuẩn, khác nhau một trời một vực.
Cậu đứng ở ban công, do dự một chốc song cũng không đu lên, việc nghe trộm thiếu đạo đức lắm, đừng làm thì hơn.