Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 132 : Nhóc thật đáng yêu
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Cao Nhiên dán lưng lên ghế dựa, nâng hai chân lên chắn phía trước, “Ông làm gì thế?”
Tào Thế Nguyên đút tay vào túi, hơi cúi người nhìn thiếu niên dưới mắt mình, nhìn ra sự kinh hoảng, bất an, căng thẳng, luống cuống của cậu.
Đúng thật vẫn chỉ là một đứa nhỏ.
Quá non nớt, quá ngây thơ, không biết nén giận, không giấu được tâm tình, cần phải rèn luyện, mới có thể trưởng thành, phát huy tối đa năng lực của chính cậu.
Tào Thế Nguyên nói, “Nhóc thật đáng yêu.”
Cao Nhiên văng máu đầy mặt, “Làm một thằng con trai, tui rất ghét nghe đánh giá như thế.” Chói sáng, hào phóng, thông minh, lanh lợi, chọn đại từ nào cũng dễ nghe hơn đáng yêu, đáng yêu hợp để miêu tả con gái hơn.
Tào Thế Nguyên nhún vai, “Nhưng đây là sự thật.”
Cao Nhiên trợn tròn mắt, câm nín mất nửa ngày, “… Tui chưa từng thấy loại người nào như ông.”
Tào Thế Nguyên hé mắt, tỏ vẻ hứng thú, “Loại người thế nào?”
Cao Nhiên méo miệng, “Ha ha.”
Tào Thế Nguyên hỏi, “Ha ha có nghĩa là gì?”
Cao Nhiên khoanh chân, co hẳn lên trên ghế, nói vòng vo, “Ha ha là ha ha chứ sao.”
“Không còn gì để nói?” Tào Thế Nguyên cười như không cười, “Tôi biết rồi.”
Dứt lời, Tào Thế Nguyên quay người ngồi lại xuống ghế.
Thần kinh căng thẳng của Cao Nhiên cuối cùng cũng thả lỏng lại, cậu thở phào một hơi, nồi nãy tim đập còn nhanh hơn lúc làm bài kiểm tra mà mở phao nữa, suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Trên người hồ ly không có mùi thối của hồ ly, luôn thoang thoảng hương chanh, nhưng chẳng khiến anh ta dễ gần hơn chút nào cả.
Nhìn không thấu, đoán không ra.
Tào Thế Nguyên khép mi, ngón tay gõ tay vịn ghế.
Âm thanh không nhanh chẳng chậm, lực không nhẹ chẳng nặng, vẫn đều đặn một tần suất.
Cao Nhiên cứ chốc chốc lại ngó chừng hồ ly, hết sức đề phòng, tránh tình huống đột ngột phát sinh.
Bất tri bất giác, lực chú ý dần phân tán, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, toàn bộ thế giới đều chậm lại.
Tựa như có một người vô hình đung đưa đồng hồ quả lắc trước mặt, từng nhịp, từng nhịp.
Đôi mắt Cao Nhiên chậm rãi khép lại, mấy chục giây sau đột nhiên mở choàng ra, cậu giận dữ nhìn hồ ly trên ghế, chửi ầm lên, “Cái đệt, ông mẹ kiếp lại thôi miên tui!”
Ánh mắt Tào Thế Nguyên lạnh lùng, giữa chân mày bao phủ một tầng mờ mịt.
Cao Nhiên hít một hơi khí lạnh, “Người giận phải là tui mới đúng, ông dựa vào cái gì mà thái độ với tui?” Lại còn tỏ ra hết sức thất vọng nữa chứ.
Không đúng!
Là muốn làm cái gì đó mà không thành, bị cắt ngang, cho nên mới thất vọng.
Sắc mặc Cao Nhiên càng khó coi hơn, cậu liếc trái liếc phải, mắt ghim lấy chiếc gạt tàn trên bàn, định với lấy ném qua.
Tào Thế Nguyên rũ mắt, ngón trỏ thon dài và ngón giữa khép lại đặt trên mi tâm, dùng chút sức, lúc mở mắt ra, cảm xúc trong đó đã lắng xuống, thay vào đó là vẻ thâm trầm tột cùng.
Cao Nhiên bị nhìn mà sợ, cậu xoa mặt để mình bình tĩnh chút, bày ra tư thế ôn hòa nhã nhặn nói đạo lý.
“Đội trưởng Tào, ở đây chỉ có ông với tui, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, trong xe một lần, vừa nãy một lần, ông tổng cộng thôi miên tui hai lần rồi, lần thứ hai không hiểu sao, tui không để ông thành công, tỉnh lại sớm, ông tức giận, thất vọng, còn muốn nổi cáu với tui, tui đều thấy hết cả.”
Cao Nhiên thở mạnh một hơi, “Đừng tưởng rằng tui không kiếm nổi bằng chứng tố cáo ông, thì ông có thể làm xằng làm bậy, trong lòng ông tự hiểu, hơn nữa, người đang làm, trời đang nhìn.”
Tào Thế Nguyên bỗng cười khẽ.
Cao Nhiên lùi về sau hai bước đụng vào bàn, chống tay lên bàn, đụng phải gạt tàn thuốc lá, muốn ném qua, “Ông cười cái gì?”
Tào Thế Nguyên cười than, “Nhóc thú vị quá.”
Độ cong khóe môi của anh không hề thu lại, truyền cả vào trong mắt, “Chắc chắn đội trưởng Phong đã nói với nhóc về ông nội của tôi, ông là đại sư thôi miên, nhóc nghĩ ngay là tôi cũng vậy.”
Cao Nhiên không thèm suy nghĩ hỏi dò, “Chẳng lẽ không phải?”