Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 143 : Thật đúng là một đứa dở hơi
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Đêm đó lấy khẩu cung xong trên đường về nhà, lúc Cao Nhiên xuống dốc không để ý, cả người cả xe bị ngã một đoạn dài.
Quần rách, đầu gối chảy máu không ngừng.
Cao Nhiên hốt hoảng mất mấy giây, tập tễnh dựng xe dậy, phát hiện xe bị tuột xích.
“** má!”
Cao Nhiên ngồi xổm xuống, nương theo ánh trăng quấn lại dây xích vào bánh nhỏ, rồi kéo dây xích vòng qua bánh lớn, lồng được hai, ba bánh răng, cậu lấy chân đạp một vòng, xong.
Bàn tay đen xì, Cao Nhiên vốc một nắm tuyết chà mạnh, đặng tha ba hồn bảy vía về.
“Hầy.”
Cao Nhiên thở dài, xã hội phức tạp, quan hệ phức tạp, lòng người phức tạp, những thứ giản đơn thuần túy phải soi kính lúp mới thấy được.
Cao Nhiên như vầy không về nhà được, bèn đến nhà Giả Soái.
Giả Soái cao hơn Cao Nhiên có một chút, mặc quần áo của cậu cũng không bị dài.
Cao Nhiên cởi quần chui vào phòng tắm, rửa sạch bùn đất trên miệng vết thương, đảo mắt nhìn xung quanh.
Phòng tắm nhỏ thật.
Các loại chai lọ đều được xếp thành một hàng quay mặt trước ra ngoài, không nghiêng không lệch, từng chiếc khăn mặt được treo phẳng phiu trên giá, cây lau nhà được dựng vuông góc, không bị xõa tứ tung.
Phòng tắm không hề có chút cảm giác bừa bộn nào, người có chứng ám ảnh cưỡng chế sẽ thích nơi này.
Máy nước nóng bị trục trặc, nước lúc nóng lúc lạnh, Cao Nhiên nghiên cứu hết nửa ngày, nhắm mắt cúi xuống gội đầu, đột nhiên mở choàng mắt.
Cao Nhiên ngửa đầu lên nhìn như bị lên cơn hâm, hơi nước mù mịt, cậu ngó trái liếc phải, mặt kính bị mờ, không thấy rõ cái gì cả.
Cảm giác rét lạnh không tài nào bỏ qua, Cao Nhiên rùng mình một cái.
Giả Soái đang ngồi bên ao lau giày cho Cao Nhiên, thình lình nghe tiếng gào to, “Soái Soái? Soái Soái!”
Cậu thả giẻ lau xuống đến phòng tắm, không đi thẳng vào, mà đứng ở cửa hỏi, “Sao thế?”
Trong đó vọng ra tiếng hét thê thảm.
Giả Soái giữ cửa đẩy một cái, thấy thiếu niên đang cuống quýt đóng vòi hoa sen, ôm lưng nhảy tưng tưng.
Cao Nhiên gào khóc thảm thiết, “Đậu mè, nóng chết tôi rồi!”
Giả Soái nhìn lưng thiếu niên, lập tức dội nước lạnh lên.
Cao Nhiên cắn răng lập cập nói, “Không bị rộp chứ?”
Giả Soái cau mày, không nói gì.
Đợi đến khi Giả Soái đóng vòi, Cao Nhiên đã đông cứng rồi.
Sau lưng cậu bị đỏ một mảng lớn, không rộp lên.
Giả Soái thử máy nước nóng, “Hỏng rồi.”
Cao Nhiên trợn tròn mắt, “Làm sao bây giờ? Đầu tôi còn xà phòng nè, chưa gội hết bọt đâu.”
Giả Soái mím môi, “Ông chờ đó, tôi đi nấu nước.”
Cao Nhiên ôm cánh tay giục, “Vậy ông nhanh lên đi.”
Phòng tắm lại một lần nữa tĩnh lặng không một tiếng vang.