Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 146 : Sợ ma muốn chết
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Lưu Tú đang nói chuyện với Cao Kiến Quân về bệnh tình của bà cụ.
Trên tầng truyền đến tiếng ghế đổ, sát theo đó là tiếng tông cửa.
Tiếng động liên tiếp bỗng nhiên xuất hiện, họ đều giật hết cả mình.
Lưu Tú cau đôi lông mày thanh mảnh, cô đứng dậy đi tới dưới mái hiên, kêu với về phía chân cầu thang, “Tiểu Nhiên, mày làm gì trên gác thế? Muốn tạo phản à?!”
Cao Nhiên rầm rầm rầm lao xuống, mở cổng lớn chạy vọt ra ngoài.
Lưu Tú lơ mơ bước vào nhà chính, “Ông Cao, Tiểu Nhiên làm sao thế nhỉ?”
Cao Kiến Quân gắp thức ăn, “Chả phải tôi với bà đang cùng ăn cơm sao? Bà không biết, làm sao tôi biết được.”
Lưu Tú lầm bầm, “Áo khoác không mặc, mặc mỗi áo len, giày cũng không đổi, hớt hơ hớt hải làm gì thế nhỉ?”
Cao Kiến Quân không thèm để ý tới nữa.
Lưu Tú bưng đĩa đậu đũa luộc trước mặt chú đi.
Cao Kiến Quân hết cái ăn, mới quăng ra một câu, “Lớn xác rồi, không sao đâu.”
Lưu Tú nói, “Mặt nó cắt không còn giọt máu luôn, nom hoảng hốt lắm.”
Cao Kiến Quân ăn miếng cơm, “Về rồi hỏi xem.”
Lưu Tú không yên tâm, thay ủng ra ngoài tìm, thằng con trai đã chạy mất dạng rồi.
Trước quán ăn nhỏ, Phong Bắc, Dương Chí và mấy gã đàn ông nữa chen chúc bên một chiếc bàn, ngắm bông tuyết bay đầy trời, ăn mì nóng hôi hổi.
“Hầy.”
Dương Chí gắp một sợi mì cho vào miệng, thở dài đầy thỏa mãn, “Trời lạnh muốn chết như vầy, nên ăn mì.”
“Ăn lẩu mới ấm.”
“Lẩu á? Thò đũa vào gắp tới gắp lui, ăn hết nước bọt của nhau, mất vệ sinh.”
“Mỗi chú để ý cái đó, tục ngữ nói rất đúng, ở bẩn sống lâu, cẩn thận chưa chắc đã tốt, nếu là tôi, tương đối là được rồi.”
Lữ Diệp nhìn Dương Chí đầy vẻ ghét bỏ, “Khóe miệng anh rỉ nước à? Sao nhiều nước miếng vậy?”
Dương Chí ối chà một tiếng, cười ha hả, “Cảnh sát Lữ, chúng ta nói chuyện phải có bằng chứng đấy nhé.”
Lữ Diệp chỉ mấy vệt nước trên mặt anh, “Chứng cứ đây này.”
Dương Chí văng máu đầy mặt, “Đó là nước mì.”
Lữ Diệp cười khẩy.
“Không đúng, em cười khẩy gì chứ?” Dương Chí nói, “Nước mì thật mà!”
Lữ Diệp để ngang tay dưới cằm Dương Chí, hướng mu bàn tay lên trên, “Anh mới nói gì cơ?”
Dương Chí lặp lại câu đó.
Lữ Diệp huơ mu bàn tay trước mắt Dương Chí, bảo anh sờ thử đi.
Dương Chí giật hết cả nảy, “Sờ, sờ em á?”
Lữ Diệp không thừa lời với anh, nắm tay anh để lên trên tay mình, “Giờ còn muốn ngụy biện không?”
Tay Dương Chí đụng phải giọt nước, anh xấu hổ, mẹ nó, thật sự nhiều nước miếng thế cơ à?
“Đầu To à, chú chỉ cần ở với Diệp Tử, cái gọi là trí thông minh kia bị chú đạp dưới chân ngay.”
Phong Bắc cầm hộp thuốc gõ lên bàn mấy cái, “Chú cũng nào phải con voi, nói một câu mà vãi nhiều nước miếng thế được, cái chú sờ được là nước mì Diệp Tử mới bôi lên.”