Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 153 : Cậu điên rồi

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Cao Nhiên đứng ở ngoài cửa, nghe bác sĩ tuyên bố thời gian tử vong, cậu dùng hai tay xoa mặt hai lần, khiến mình thoát ra khỏi hoàn cảnh ngột ngạt nặng nề này.

Sinh ra và chết đi kết hợp với nhau, chính là bệnh viện.

Tiến lên trước vài bước, Cao Nhiên bỗng khựng lại, cậu quay đầu vội vàng chạy vòng về.

Trong phòng bệnh ngoại trừ bác sĩ y tá, cũng chỉ có bệnh nhân vừa qua đời, không có người kia.

Anh ta rời đi lúc nào?

Không đúng!

Cao Nhiên siết chặt bàn tay, từ lúc y tá bấm chuông báo, đến lúc bác sĩ tới cấp cứu, cho đến khi tuyên bố thời gian tử vong, cũng chỉ mất một đến hai phút, không có ai từng ra khỏi phòng bệnh cả.

Cao Nhiên tựa vào vách tường lạnh lẽo, thở hổn hển, mặt khiếp sợ tột độ.

Có một suy đoán trào dâng trong lòng, tốc độ đáng sợ, không thể nào cản được.

Không phải ma, cũng không phải anh em sinh đôi, cái cậu vừa nhìn thấy chính là linh hồn của bệnh nhân đó.

Đó là một loại tự trách bản thân.

Bệnh nhân đang tự mắng mình, đừng tiếp tục sống ích kỷ nữa, đây là điều cuối cùng có thể làm cho vợ và con.

Đáng buồn, và cũng đớn đau lắm thay.

Nhưng tại sao mình lại nhìn thấy linh hồn của bệnh nhân, nghe thấy những lời đó?

Việc đau đầu xảy đến quá đỗi kỳ lạ, không thể không đến nông nỗi phải vào viện, chính là vì ông trời muốn để cậu nhìn thấy cảnh đó ư?

Cao Nhiên giật bắn mình, run lẩy bẩy, gương mặt tái nhợt của cậu nghiêm túc nghĩ, trình tự nhân quả trong chuyện này hơi mơ hồ.

Là năng lực của cậu tăng lên hoặc biến đổi, có thể nhìn được linh hồn, hay là một bên khác muốn cho cậu nhìn thấy, nên cậu mới có thể nhìn thấy được?

Tựa như cô nấu cơm nhà Tưởng Tường kia.

Cô ấy là đến xin lỗi mình, nên mình mới có thể thấy được cô ấy ư?

Cao Nhiên vô thức cắn môi.

Giả như, bây giờ thử giả như linh hồn của bệnh nhân kia muốn mình tận mắt thấy tình cảnh trước giường ấy, mục đích đâu? Là gì?

Tào hồ ly từng nói, anh Tiểu Bắc cũng nói, mỗi một chuyện một người làm, đằng sau đều có mục đích cả.

Mạch suy tư của Cao Nhiên bị một chuỗi tiếng bước chân lộn xộn cắt ngang, cậu thấy một người phụ nữ từ đầu hành lang bên kia lảo đảo chạy tới, thẳng đến phòng bệnh này, bèn đứng dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho cô.

Người phụ nữ lao vào phòng bệnh, cô gào khóc, nghẹn ngào không thành tiếng.

Cao Nhiên nghe thấy bác sĩ giải thích với người phụ nữ ấy, rằng bệnh nhân vốn có thể chịu đựng thêm hai tháng nữa, nhưng mặt nạ oxy của anh ấy bị lấy xuống, hẳn là anh ấy tự lấy.

Người phụ nữ càng khóc thảm thiết hơn, thân thể gầy gò run lên dữ dội.

Tiếng khóc thê thảm mang theo nỗi tuyệt vọng, khiến người ta đau đớn đến khó thở, từ trước giường lan tỏa đến toàn bộ căn phòng bệnh, sau đó lao ra từ bên trong, điên cuồng tràn ra hành lang.

Cẳng chân Cao Nhiên như nhũn ra, hơi kiệt sức, mũi cậu cay cay.

Phong Bắc làm xong thủ tục vội vã về phòng bệnh, phát hiện trên giường không có ai, tim anh hẫng một nhịp, cuống cuồng ra ngoài tìm, thấy được người ở một đầu khác.

Cao Nhiên lau lau đôi mắt, đặng chạy đến trước mặt người đàn ông của cậu nói, “Em hết đau rồi.”

Phong Bắc nhìn đôi mắt đỏ hoe của thiếu niên, anh kiềm lại cảm xúc đang dâng trào, ép giọng đến cực thấp, gần như gầm lên, “Em biết trên đường em đến bệnh viện trông như thế nào không?”

Cao Nhiên nói biết ạ, “Lúc đau thì đau đến sống dở chết dở, hết đau rồi, lại chẳng có cảm giác gì nữa.”