Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 156 : Đau chết cũng đáng đời

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Trần Lệ Dung thấy hai người bước vào, gương mặt tái nhợt thoáng thay đổi, cô xoay đầu nói với con trai, “Con dắt em ra ngoài đi.”

Bé trai khóc khàn cả giọng, “Mẹ ơi.”

Giọng Trần Lệ Dung nghiêm khắc hẳn, “Không nghe lời mẹ sao?”

Bé trai cúi đầu, lặng im phản kháng.

Cao Nhiên cất tiếng trong bầu không khí cực kì ngột ngạt, “Em dẫn bọn nhỏ ra ngoài ngồi một lát.”

Phong Bắc không tỏ thái độ.

Cao Nhiên nháy mắt với anh.

Phong Bắc nhìn thiếu niên, ánh mắt thâm trầm.

Cao Nhiên nuốt nước bọt, cảm giác không có chỗ chui tệ thật đấy.

Bé gái đòi ngủ với mẹ, gắng sức trèo lên giường, nhưng không lên nổi, cuống quá bật khóc lên.

Tiếng khóc này phá vỡ sự ngột ngạt vây quanh.

Cao Nhiên ôm bé gái lên, lần thứ hai nhìn người đàn ông, ánh mắt nài nỉ.

Phong Bắc khép mắt, xem như là ngầm đồng ý.

Cửa đóng lại, ngăn cách tất thảy âm thanh trong phòng bệnh.

Cao Nhiên chống đầu, anh Tiểu Bắc bắt đầu nghi ngờ cậu mất rồi.

Cậu nhớ Conan, cho đến bây giờ, sắp 150 chương rồi, Conan vẫn chưa thẳng thắn với Ran rằng mình chính là Shinichi, mỗi lần cô nghi ngờ, Conan đều sẽ nghĩ cách lừa dối cho qua.

Thế nhưng anh Tiểu Bắc không phải Ran, cậu cũng chẳng phải Conan, không thể đánh đồng với nhau được.

Cao Nhiên cắn môi, một mùi tanh ngọt tan vào nước bọt, cậu hoàn hồn.

Thôi, đi bước nào hay bước đấy, sẽ có cách thôi.

Giờ Cao Nhiên cuống chuyện khác kìa.

Làm sao để làm công tác tư tưởng cho Trần Lệ Dung đây nhỉ? Chẳng lẽ muốn cậu nói, em nhìn được linh hồn của chồng chị ư?

Câu này, ngu mới tin.

Làm sao bây giờ nhỉ?

Cao Nhiên vò đầu bứt tai, nếu kệ, lương tâm cậu bất an, còn nếu lo, thì lại chẳng biết lo thế nào.

Năng lực của một người chỉ có hạn thôi, đặc biệt là cái loại choai choai còn chưa ra khỏi ghế nhà trường như cậu.

Có thể làm được gì đây?

Suy nghĩ của Cao Nhiên bị một giọng nói kéo về thực tại, cậu nghiêng đầu, “Em đang nói chuyện với anh à?”

Bé trai xoay mặt sang một bên, mất tự nhiên lặp lại ba chữ kia, “Cảm ơn anh.”

Cao Nhiên xoa đầu bé.

Bé trai né ra.

Cao Nhiên vẫn xoa tới, mềm ghê, “Mẹ em không sao rồi.”

Bé trai ôm chặt bé gái, trên mặt không có nước mắt, trông như đang cố nhịn không khóc.

Đứa bé hiểu chuyện đến đau lòng người.

Cao Nhiên than thở, ở mỗi độ tuổi, màu sắc thế giới sẽ khác nhau, tuổi thơ hẳn phải như chiếc vỏ giấy kẹo rực rỡ màu sắc mới đúng.