Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song
Chương 158 : Sao anh không chết ở ngoài đi
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Phong Bắc về lại huyện.
Cao Nhiên muốn đi tiễn, Phong Bắc lại không cho, cậu bèn đi dạo trong tiểu khu một vòng rồi về lại nhà chú, cô giúp việc bảo cậu nhận điện thoại, nói là tìm cậu.
Phong Bắc vẫn chưa lên tàu, đang ở ga, xung quanh rất ồn, “Có chuyện tìm Thạch Kiều, anh ấy nghĩ cách giúp em, nếu tiện cũng có thể gọi cho anh, di động của anh mở hai tư tiếng, chờ anh nhín chút thời gian sẽ đi thăm em ngay, đừng chạy lung tung, có nghe chưa?”
Cao Nhiên cầm ống nghe, liếc về phía cô giúp việc, thấy cô đang nhìn trộm, bèn cười cười với cô, “Anh Tiểu Bắc, anh nói nhiều ghê.”
Phong Bắc ở đầu bên kia giận dữ nói, “Em biết cái đếch gì!”
Cao Nhiên cười hì hì, “Em chả biết đếch gì hết, nhưng em biết anh quan tâm, lo lắng cho em nè.”
Bên kia không nói gì nữa.
Cao Nhiên đổi trọng tâm cơ thể từ chân trái sang chân phải, miệng ghé vào ống nói, sốt ruột gọi, “A lô? Anh Tiểu Bắc? Anh còn ở đó không?”
Vẫn không có tiếng đáp.
Cao Nhiên ngẩn ngơ a lô vài tiếng.
Phong Bắc lúc này mới lên tiếng, giọng khàn khàn, “Đứa ngốc, em gọi hồn đấy hả.”
Cao Nhiên trợn trắng mắt, “Trêu em đó à.”
“Ai trêu em? Anh của em đang khó chịu trong lòng đây.” Phong Bắc nói lời sâu kín, “Em nhớ kỹ, ăn cái gì cũng không được ăn thiệt, thằng em họ em thiếu đòn, đừng dung túng nó, tốn công vô ích.”
Cao Nhiên vâng vâng dạ dạ.
Kết thúc trò chuyện, Phong Bắc thở dài một tiếng, lòng trống rỗng, để đứa bé kia một mình nơi đây, thật không yên lòng.
Nếu có thể, Phong Bắc hận không thể nhét thiếu niên vào trong túi áo, đi đến đâu mang theo đến đó.
Phong Bắc về tới huyện, liền nhận được cuộc gọi của Thạch Kiều, anh ta dẫn người qua đây, chuẩn bị thăm viếng nhà nạn nhân Hồ Vận.
Hồ Vận là nhân chứng duy nhất của vụ án băm xác 2.15, giữa hai vụ án này có một chút móc nối.
Phong Bắc không đi gặp Thạch Kiều, anh triệu tập những người khác trong đội mở họp, hỏi tiến triển của những vụ án đang có trong tay, những vụ án lớn thì không có, trái lại có mấy vụ nhỏ, cùng với ba án treo bao gồm cả vụ án băm xác 2.15.
Mọi người làm nghề này, hầu như đều sẽ bị người thân bạn bè hỏi một lần, tò mò lúc thường họ nếu không có án, đều làm gì trong cục? Liệu có giống người đi làm bình thường trò chuyện, cắn hạt dưa, đánh bài, buôn dưa lê không.
Đáp án là không biết.
Vì trong cục luôn luôn có vụ án, chỉ là to hay nhỏ thôi.
Một vụ án cần rất lâu mới phá được, mất khoảng một tháng là hiện tượng rất đỗi bình thường, hoặc là thời gian không đủ, không có cách nào tìm được bằng chứng đúng lúc, chất chồng thành án treo cũng chẳng có gì lạ, hiện thực chứ nào phải phim ảnh, mời nhân chứng đi một vòng quanh hiện trường là có thể tìm được hung thủ rồi.
Huống chi bắt được nghi phạm cũng đã xong đâu, là mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi, còn luận tội truy bắt khởi tố cả đống các loại việc rườm rà nữa, chỉ có thể tranh thủ nghỉ ngơi.
Phong Bắc hiếm khi có lúc tranh thủ nghỉ ngơi một hồi, đi thành phố tận ba ngày.
Dương Chí đóng dấu lên báo cáo tháng trước, quay đầu hỏi Lữ Diệp, “Này, Diệp Tử, em có thấy đội trưởng từ lúc từ thành phố về, có gì đó sai sai không?” Cảm xúc không cao, tâm tình chẳng mấy tốt đẹp, hồn vía lên mây, điều này khiến anh liên tưởng đến một loại bệnh, bệnh tương tư.